Chương trước
Chương sau
o

Tiêu đề đáng sợ bao giờ cũng dễ hấp dẫn sự chú ý của quần chúng.

Đám đông hóng hớt lần theo tiêu đề nhấp vào xem, đập vào mắt là một anh chàng ngồi trong quán cà phê, cúi người về phía trước, nói nhỏ với không khí trước mặt rồi làm đủ động tác vuốt ve âu yếm.

Tất cả mọi người đứng hình.

Video này quay từ phía sau, họ chỉ thấy bóng lưng, hàm dưới và tí chút sống mũi của chàng trai. Không ai nhìn thấy toàn bộ gương mặt và biểu cảm lúc ấy của anh ta.

Không cần mặt và biểu cảm, chỉ từ động tác tay chân, bọn họ đã có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của chàng ta rồi!

Video này, mới đầu xem thì thấy khùng điên, ngẫm nghĩ lại thấy hardcore. Trong cái sự hardcore dường như lại có hơi hướm kinh dị.

Những cảm xúc phức tạp này nấn ná trong lòng người xem, cũng được phô bày hoàn toàn trong phần bình luận dưới video:

“Đang sờ ma đấy hả?”

“Xúc động thế chứ”

“ Ha ha ha ha ha ha ha không hiểu vì sao không ngừng nổi ha ha ha ha ha ha ha ha!”

“Góc trên bên phải của video lộ camera, góc dưới bên trái màn hình lộ ốp điện thoại, tôi đoán anh chàng này là uploader, tuy bây giờ anh ta đang làm động tác với không khí nhưng hậu kỳ sẽ photoshop hiệu ứng đặc biệt”

“Mị tuyên bố uploader này đạt điểm tối đa diễn xuất không có vật thực”

“Chú ý chú ý, mấy người làm nghệ thuật hãy kịp thời giao lưu trao đổi với bậc thầy cơ thể rồi hốt vào đội ngũ của mình đi”

“Em chỉ để ý một điểm thôi, ảnh đẹp trai quá trời quá đất”

“Đẹp trai, chỉ một từ, không cần tính từ khác”

Có điểm nhấn là có nhiệt.

Có nhiệt thì sẽ có người chú ý.

Sau đấy, nó được gắn tag #video khùng điên hôm nay#, chia sẻ vào nhóm game rồi lại bị Tác Nhậm nhìn thấy.

Tác Nhậm liếc cái giật nảy mình.

Chẳng… chẳng lẽ nào?

Không… không phải chứ?

Cậu ta cảm thấy nhân vật chính trong video rất giống một người mình quen biết, song lại nghĩ, dù thế nào đi nữa cũng không thể là đối phương.

Trong lúc hoảng sợ nửa tin nửa ngờ, cậu ta không khỏi phóng to video, xem từ đầu tới cuối, xem hết lần này tới lần khác…

Cùng lúc ấy, video được tìm kiếm phổ biến nhất trên TikTok hơn nửa ngày cũng trở thành cơn sốt.

Từng uploader sôi nổi bắt chước anh chàng trong video, thâm tình chân thành vuốt ve không khí trước mặt bằng đủ mọi tư thế.

Song không phải ai cũng là bậc thầy cơ thể, vậy nên những video đăng sau đấy không có tình cảm, chẳng có kinh dị, chỉ thêm xàm xí mà thôi.

Thế là #video khùng điên hôm nay# biến thành #sự kiện khùng điên hôm nay#, được phát tán khắp nơi trong tiếng cười rồ ha ha ha ha của mọi người.

Cũng khiến cho Tác Nhậm rốt cuộc quyết định vào nhóm chat, vừa mở ra đã thấy…

Đản Định Tự Nhiên: “Ông xem cái video không khí ba xàm kia chưa?”

Thập Linh Lăng: “Ông cũng xem à?”

Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Các ông đều xem cái video đó rồi hả?”

Sáu Vị Tiểu Tăng vô cùng hào hứng: “Đến tiểu tăng cũng biết là video gì!”

Tác Nhậm gian nan nói: “Vậy mà các ông đều… Thế các ông nghĩ sự thật là thế nào? Là… ổng hả?”

Cả bọn lơ mơ: “Sự thật gì, ai cơ, rốt cuộc ông đang nói gì thế hả Tác Nhậm?”

Lộc Quá Phương Thảo đi ngang qua, yên lặng đăng một bức ảnh thay Tác Nhậm.

Cô nàng hóng hớt khắp tuyến đầu lúc nào cũng kịp thời biết đủ mọi thông tin, từ đó phân tích được chân tướng sự việc.

Nhưng hôm nay, cô và Tác Nhậm đã đạt được sự ăn ý. Cô cũng không biết, người trong video rốt cuộc có phải…

“Tìm người giữa chốn trăm ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu, người ở ngay đó, nơi lửa đèn tàn*.” Tư Bất Quần lững thững tới muộn, ngâm thơ lên sân, cực kỳ ngầu lòi, “—— đây không phải là công công à?”

*Trích trong bài thơ “Thanh ngọc án – Nguyên tiêu” của nhà thơ Tân Khí Tật

Mưa Gió Giữa Kẽ Tay và Đản Định Tự Nhiên cũng lên tiếng, vội vã bắt kịp câu nói của Tư Bất Quần.

“Ơ đúng rồi, là công công này”

“Nhìn bóng lưng cao ngất kia, nhìn tư thế làm đỏm kia, nhìn cái cằm hơi lộ kia, đây đúng là công công rồi, ha ha ha”

Tác Nhậm giữ im lặng, trực tiếp đăng video lên.

Xem video, cả bọn một giây trước hãy còn cười ha hả im bặt như con vịt bị bóp cổ.

Trong sự im lặng, Tác Nhậm yếu ớt gửi một câu: “Là ổng, đúng không?”

Lại im lặng, dòng chữ của Tác Nhậm lẻ loi mà quật cường.

Cho đến khi câu nói của Thập Linh Lăng phá vỡ lớp băng yên lặng: “Ông tìm cái này ở đâu… Bản tôi xem là cô nhóc cơ.”

Đản Định Tự Nhiên: “Bản của tôi là một ông cao to đen hôi.”



Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Tôi xem phiên bản nữ.”

Sáu Vị Tiểu Tăng: “Của tiểu tăng là phiên bản hòa thượng.”

Lộc Quá Phương Thảo vẫn làm việc tốt không để tụt hậu: “Đây là bản gốc của mấy video không khí hôm nay đấy.”

Lại yên lặng.

Mọi người trong nhóm tức thì chìm trong tình trạng hoảng loạn giống Tác Nhậm. Bọn họ chẳng ai bảo ai, phát đi phát lại cái video kia giống như Tác Nhậm đã từng làm.

Mặc dù…

Thế nhưng…

Tóm lại…

Cuối cùng, vẫn là Tác Nhậm đã trải qua một loạt biến động cảm xúc lên tiếng trước: “Thật ra tôi thấy, mặc dù giống nhưng cũng không giống lắm.”

Vừa dứt lời, trong nhóm như tìm được cột hướng gió, lập tức hùa theo.

Đản Định Tự Nhiên: “Đúng đúng, cái sự đỏm dáng bảnh chọe của công công là thứ đứa ất ơ nào cũng có thể bắt chước được sao?”

Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Không giống.”

Thập Linh Lăng: “Tôi thấy không phải.”

Sáu Vị Tiểu Tăng: “Ờ ừm, thật ra tiểu tăng thấy… trên đời luôn có rất nhiều người giống nhau.”

Tư Bất Quần không ngâm thơ nữa, anh ta kiên quyết bày tỏ: “Nhìn ngôn ngữ cơ thể xinh đẹp này đi, cách thể hiện cảm xúc mạnh mẽ đanh thép này đi, nghĩ thôi cũng biết không thể nào là công công rồi! Công công mà có diễn xuất như này thì đã debut, thành người nổi tiếng, vài phút kiếm bộn tiền, chứ việc gì mà phải nhọc nhằn khổ sở viết tiểu thuyết?”

Thấy nhiều người phủ nhận như thế, Tác Nhậm bỗng yên tâm.

Cậu ta gật đầu, nói: “Đúng, chắc chắn không phải.”

Sau đó… lại có người gửi một câu.

Là Lộc Quá Phương Thảo luôn nằm ngoài cuộc thảo luận, nhưng bao giờ cũng có thể bắn một phát súng trọng điểm.

Lộc Quá Phương Thảo nói một cách sâu xa: “Ngộ nhỡ thì sao…”

Im lặng.

Lại im lặng.

Hôm nay, nhóm thật sự là thiên đường im lặng.

Cuối cùng hòa thượng xuất hiện, cẩn thận hỏi: “Ờm, các vị thí chủ này, chúng ta có cần thu hồi tin nhắn bên trên không?”

Đản Định Tự Nhiên: “Quá hai phút rồi, không thu hồi được.”

Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Spam đẩy lên đi.”

Thập Linh Lăng: “[spam tất cả ảnh về bóng đá]”

Tác Nhậm: “[spam tất cả ảnh về game]”

Tư Bất Quần: “[Trường hận ca.jpg][Tỳ bà hành.jpg][Ly tao.jpg][Khổng tước đông nam phi.jpg]

Tán dóc trong nhóm đã hết nhưng bọn họ vẫn chưa giải tán.

Mang trong mình tâm trạng phức tạp, họ chat riêng với Lịch Duyệt Tinh, nhao nhao nhắn:

“Anh bạn à, viết truyện là phải từ từ, đời người còn dài, đừng ép buộc bản thân quá, bao giờ đi du lịch giải sầu thì hú một tiếng, có ngừng chương tôi cũng đi với ông!”

“Này công công, tôi mới ăn quả óc chó ngon lắm, mua cho ông một hộp đấy, lúc ông viết truyện nhớ đập một đĩa nhỏ nhé”

“Tây Mộc nè, đây là bài thuốc bí truyền chăm sóc sức khỏe của tôi, người bình thường là tôi không nói cho đâu, ông xem đi, mà đừng truyền ra ngoài đấy nhé”



Hai tiếng sau, mười một giờ đêm, Lịch Duyệt Tinh cuối cùng cũng viết xong sáu nghìn chữ hôm nay, vừa mới đăng nhập QQ đã bị đủ loại tin nhắn làm đứng phần mềm.

Hắn mở từng cái một, nhận được:

Hai chai dầu cá.

Một hộp óc chó.

Một lời mời du lịch.

Một bài thuốc bí truyền chăm sóc sức khỏe.

Một suất tập huấn nửa tháng với đội tuyển bóng đá trong nước.

Một đặc quyền được gặp gỡ và trò chuyện với trụ trì của ngôi chùa trong nước nổi tiếng trên mạng.

Lịch Duyệt Tinh: “???”

Lịch Duyệt Tinh mù mờ luống cuống, tự nhiên hắn được người ta gửi tặng ấm áp. Ấm đến mức toát mồ hôi.

***

Cùng lúc đó, trong game.

Sau khi Tây Mộc rời đi, Túc Minh Khiêm dọn dẹp phòng rồi ngồi đọc sách theo thói quen thường ngày. Bình thường mất từ một đến hai tiếng là cậu có thể đọc xong mấy cuốn, nhưng hôm nay thì khác.

Túc Minh Khiêm cảm giác xung quanh có cái móc câu cứ hấp dẫn sự chú ý của cậu.



Không quá thô bạo, mà ngưa ngứa, nhẹ nhàng, cái kiểu chọc ghẹo người ta ấy.

Chính cái cảm giác như có như không này mới khiến người ta không thể cưỡng lại…

Cậu ôm tập san, chưa đọc được hai dòng đã không thể cưỡng lại cám dỗ của móc câu, liếc nhìn búp bê ngồi bên cạnh.

Không được, mình vẫn đang đọc sách mà, phải đọc xong rồi mới xem búp bê.

Túc Minh Khiêm vội vàng dời mắt, tiếp tục xem tập san. Nhưng chưa được hai dòng, cái móc câu lại hấp dẫn cậu, tầm mắt của cậu lại dời đi lần nữa…

Sau ba năm lần giằng co như thế, Túc Minh Khiêm từ bỏ rối rắm, cậu thừa nhận mình thất bại, yên lặng đặt sách xuống, đi tới trước búp bê của Tây Mộc. Cậu nghiêm túc nhìn con búp bê này một lúc, sau khi tìm được rất nhiều đặc điểm tương tự Tây Mộc trên người nó, cậu đột nhiên giơ tay lên chọt búp bê.

“Tây Mộc…”

Búp bê không nói gì.

Túc Minh Khiêm lại chọt thêm cái nữa.

“Tây Mộc Tây Mộc Tây Mộc”

Búp bê vẫn không nói chuyện, nhưng cơ thể nó hơi ngả ra sau, như thể Tây Mộc bị cậu chọc cho lảo đảo.

Túc Minh Khiêm nở nụ cười bên khóe môi. Cậu cầm con búp bê đó dạo một vòng trong phòng rồi lại tới xưởng chế tạo.

Cánh cửa của xưởng đóng chặt, bên trong truyền ra một vài tiếng động.

Một tiếng sau, Túc Minh Khiêm lại đi ra, trên người nhóc tí hon đã có bộ quần áo mới toanh.

Túc Minh Khiêm đặt bé Tây Mộc lên bàn, mình thì ngồi trên ghế, ngắm nghía bé Tây Mộc, sờ tay nhỏ, chân nhỏ, rồi lại sờ gương mặt xíu xiu của đối phương.

Sờ một hồi, Túc Minh Khiêm bỗng muốn may thêm quần áo cho bé Tây Mộc.

Xưởng chế tạo có thể may quần áo nhỏ, không biết may kiểu gì cho đẹp…

Cậu thầm ưu sầu, nói nhỏ:

“Giá mà có tạp trí thời trang số mới nhất thì tốt quá”

Đột nhiên, “tinh ——” một tiếng, trong phòng khách xuất hiện âm báo máy móc.

“Tập san đã đổi mới”

Túc Minh Khiêm ngẩn người, đứng dậy đi tới giá tập san tự phục vụ trong phòng khách, thấy trên màn hình của giá đã làm mới bốn quyển sách, một trong số đó là tạp chí thời trang.

Cậu mua.

Thế nhưng.

Túc Minh Khiêm lẩm bẩm: “Búp bê có quần áo rồi thì phải có đồ đạc riêng chứ nhỉ? Nếu có tạp chí giới thiệu nội thất gia đình thì còn gì bằng…”

Dứt lời, giá tuần san tự phục vụ lại đổi mới lần nữa, thêm một cuốn tạp chí nội thất.

Túc Minh Khiêm nhìn cái giá chăm chú hồi lâu, đột nhiên căng khóe miệng như đang mỉm cười. Tiếp đó, cậu lại mua tạp chí nội thất rồi cầm hai cuốn tạp chí trở lại bên cạnh búp bê Tây Mộc, vừa xem tạp chí vừa nhìn búp bê.

Tuy rằng… làm như vầy với Tây Mộc thấy hơi ngài ngại. Nhưng nghĩ đến việc Tây Mộc thường xuyên làm thế với mình là cậu chẳng cảm thấy gì nữa.

Có qua có lại thôi mà.

Với cả… Đúng là chơi vui ghê.

***

Sáng hôm sau, Lịch Duyệt Tinh vào game. Vừa mới online, hắn đã thấy cửa hàng hệ thống đang nhấp nháy.

Sao vậy, cập nhật đồ mới à?

Lịch Duyệt Tinh khó hiểu nhấp vào xem, thấy cửa hàng đột nhiên có thêm một danh sách mới, tên là Danh sách mong muốn của Túc Minh Khiêm. Hắn chọn danh sách, nhìn bên trong.

Quần áo nhỏ, áo khoác nhỏ, giày nhỏ, bàn nhỏ, ghế nhỏ, tủ quần áo nhỏ ——

Đủ mọi loại đồ dùng đẹp đẽ khéo léo cho búp bê.

Lịch Duyệt Tinh ngẩn người.

Mình chỉ logout nửa ngày thôi mà.

Sao tự nhiên lại nhảy ra mục kỳ quái thế này…

Hắn nghi ngờ nhấp mở lời dẫn hệ thống, băn khoăn rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Liếc mắt thấy ngay.

【Túc Minh Khiêm cởi quần áo của búp bê Tây Mộc, nhìn vào trong】

“…”

“…”

“…”

Lịch Duyệt Tinh vô thức nhìn người mình.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.