Chương trước
Chương sau
o

“Cái quái gì thế này…”

Độc giả của Đản Định Tự Nhiên nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bọn họ mồm năm miệng mười, giận dữ tỏ thái độ:

“Ba ngày không có chương mới, có thì chỉ một nghìn chữ?”

“Cập nhật một ngàn năm trăm chữ thì thôi, dù sao cũng vào viện rồi, ngoan ngoãn dưỡng bệnh mới là đường ngay”

“Nhưng ông nằm viện, không ra chương mới cũng chả dưỡng bệnh, lại đi viết ba nghìn chữ tâng bốc Tiêu Đường Tây Mộc???”

“Tiêu Đường Tây Mộc nhà bên, ha hả, đừng tưởng tụi tui không biết. Tác giả này trước còn đỡ, chỉ hơi nhây deadline, thi thoảng tiến cung xuất cung làm người ta ghét, nhưng bây giờ, Tiêu Đường Tây Mộc gay rồi!”

“Ổng sa đọa giống đông đảo tác giả của Chung Điểm, không hướng ánh nhìn lên người phái nữ mà chuyển sang phái nam; không dành bút mực cho phái nữ mà dành cho phái nam rồi!”

“Mà ông thì khác, Đản Định ơi, ông có còn nhớ ông của năm ấy nhận hết toàn bộ mập mờ không?!”

“Không thế được đâu Đản Định ơi!”

“Đản Định, ông không thể vào viện một chuyến mà làm lệch lạc xu hướng tính dục được”

“Ông là hy vọng cuối cùng của cả làng ta đấy Đản Định!”

Các độc giả kêu gào suy sụp khàn cả giọng dưới truyện của Đản Định Tự Nhiên.

Nhưng có người tỏ ý không hài lòng.

Lộc Quá Phương Thảo đăng ảnh chụp màn hình vào nhóm, điểm mấu chốt là “hy vọng cuối cùng của cả làng”: “Thế này là thế nào, hy vọng cuối cùng nhận hết toàn bộ mập mờ chẳng nhẽ không phải tôi? Lộc Quá Phương Thảo tôi không đáng được nêu danh?”

“Ha ha ha ha ha, anh Lộc đừng xoắn, tôi là hy vọng cuối cùng của cả làng, bà là hy vọng cuối cùng của toàn thể giáo dân.” Đản Định Tự Nhiên trả lời trong một nốt nhạc. Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Lịch Duyệt Tinh, hắn ta đã sống lại đầy máu, nhảy nhót tưng bừng, “Còn những người khác, ông, các ông, ai dám sánh vai cùng tôi và anh Lộc?”

Đám người online còn lại nhao nhao hổ thẹn cúi đầu.

Không bì được không bì được, kém xa kém xa.

Mưa Gió Giữa Kẽ Tay than: “Hầy, nhớ năm ấy, mở một quyển truyện của Chung Điểm là nữ nữ nữ, quyển thứ hai nữ nữ nữ, chẳng biết từ bao giờ không chỉ anh em tụi mình không viết nhân vật nữ mà ngay cả độc giả cũng không thích đọc nữ nữ nữ, thậm chí ban biên tập còn mở cả lớp huấn luyện “làm sao diễn tả tình anh em chân thành tha thiết cảm động lòng người”, đúng là thời gian một đi không trở lại, Chung Điểm giờ toàn hòa thượng thôi…”

Nhắc tới hòa thượng, hòa thượng tới.

Lúc này Sáu Vị Tiểu Tăng ló đầu lên: “Đản Đản này, tôi đã xin sư phụ gia trì* cho ông một chuỗi tràng hạt, phù hộ ông bình an suôn sẻ không bị tà ma quấy phá, lát tôi sẽ gửi qua cho ông.”

*Gia trì có nghĩa là nhờ vào Đức Phật, người đã dùng sức của chính mình để gia hộ và trì giữ cho chúng sanh yếu mềm đang tu hành; gia trì còn có nghĩa là cầu đảo, vì mong cầu Phật lực hộ trì cho tín giả. Nói chung gia trì có nghĩa là “hộ trì’, “phước lành”, “phù hộ”

Đản Định Tự Nhiên: “Cảm ơn!”

Hắn ta vừa dứt lời, Tác Nhậm lại ngoi lên.

Tác Nhậm cũng tới báo tin tốt: “Này Đản Đản, ông lên hạng nhất bảng bán chạy hôm nay rồi đấy.”

Đản Định Tự Nhiên đờ ra: “Tôi quỵt chương ba ngày, làm sao lên bảng được?”

Bảng bán chạy của Chung Điểm có tên đầy đủ là “bảng bán chạy 24 giờ”, tính tổng lượng đăng ký của bạn đọc và toàn bộ số tiền khen thưởng mà một tác phẩm nhận được trong vòng 24 tiếng.

Sau khi đáp lời Tác Nhậm, trong lòng Đản Định Tự Nhiên có dự cảm, hắn ta tắt nhóm chat, chuyển sang app Chung Điểm.

Hắn ta thấy một rương báu bạch ngân bay qua giá sách. Tầm mười giây, lại thêm một rương báu bạch ngân bay qua.

Lại chừng mười giây nữa, rương báu bạch ngân thứ ba cũng bay qua giá sách.

Tất cả đều tặng cho truyện của hắn ta.

Đản Định Tự Nhiên mở truyện của mình, nhìn khu thảo luận. Những bài đăng trước đấy xỉa xói quan hệ của hắn và Lịch Duyệt Tinh vẫn còn, nhưng mọi người khịa thì khịa, cũng bắt đầu nói:

“Đã vào viện rồi, Đản đại đừng nghĩ tới việc viết lách nữa, nghỉ ngơi cho khỏe nhen. Tui đã cài nhắc nhở cập nhật cho ông, cho dù ông về lúc nào, tui đều nhận được thông báo ông về”

“Sinh viên, không có nhiều năng lượng dư thừa, định bụng tận dụng thời gian ngoài giờ học đi làm công, dự tính kiếm năm trăm tệ, năm trăm tệ này khen thưởng cho Đản đại trước”

“Nói ra thì xấu hổ, tôi là kiểu độc giả chỉ đọc truyện đã kết thúc, vì sao thì mọi người cũng biết đấy, lần nào cũng chỉ có thể thấy tên Đản đại ở txt, tuy thế nhưng tôi vẫn theo không bỏ sót… Hôm nay tình cờ nghe nói Đản đại bị bệnh vào viện, tôi vội tới đây, trả lại cho Đản đại món tiền nợ trong quá khứ, cảm ơn Đản đại vẫn luôn kiên trì viết ra tác phẩm hay như thế cho tới giờ”

Sau khi bạch ngân đại minh không ngừng đáp xuống, vậy mà lại có một cái hoàng kim tổng minh.

Bạn đọc khen thưởng hoàng kim tổng minh không nói quá nhiều, chỉ một câu:

“Bắt đầu đọc truyện của cậu từ năm bốn mươi tuổi, giờ đã bốn mươi lăm rồi. Cảm ơn cậu đã cùng tôi vượt qua năm năm khó khăn nhất của cuộc đời”

Đọc tới đây, Đản Định Tự Nhiên giơ tay lên lau mặt.

Hắn ta gõ mấy chữ vào điện thoại.



“Cũng cảm ơn các bạn”

Muốn gửi đi nhưng cuối cùng vẫn xóa.

Có một số việc, không cần quá kích động, ghi tạc trong lòng là được.

***

Sau đấy.

Lịch Duyệt Tinh online.

Hiếm khi ra ngoài một chuyến, hắn dạo mấy điểm tham quan với bé con không hề có tâm trạng nhà mình.

“Chuyện gì thế này, sao tự dưng tôi lại bị gán ghép với Đản Định Tự Nhiên?”

Sau khi Lịch Duyệt Tinh gõ ra câu hỏi xuất phát từ nội tâm trong nhóm, cũng không ngồi chờ người khác giải đáp.

Hắn nhìn khu thảo luận của mình.

Các độc giả của hắn thì thẳng tính hơn, đủ thể loại câu hỏi kỳ quái đăng hết lên đó.

“Công công ơi, ông đã gay trong truyện thì thôi, đừng bảo ông gay ở ngoài đời luôn nhé?”

“Tây Mộc à, ông nói thật đi, rốt cuộc ông với tác giả hàng xóm có quan hệ nam♂nam gì, không phải chỉ vào viện thăm một lát thôi hả? Ngày nào tôi cũng vào viện thăm anh em của tôi, mà sao chả thằng nào viết cho tôi ba ngàn chữ rắm cầu vồng tình sâu nghĩa nặng?”

“Nghiêm túc mà nói, tui thấy không hoàn toàn là lỗi của công công, dù sao cùng một việc nhưng lại được hai tác giả diễn tả khác hẳn nhau, công công thì đăng ở cuối chương, cả thảy hai dòng chưa đủ một trăm chữ, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn cách viết lạnh lùng vô tình; bên hàng xóm thì sao, số chữ trong chương riêng nhiều gấp đôi chương chính văn. So sánh với cái trước thì cái sau yêu và cho đi không đòi đền đáp biết bao!”

“Công công đúng là công công, Đản Đản đúng là Đản Đản, tên tác giả đã tiết lộ tất cả, bọn họ là một cặp trời sinh, người ngoài đừng hòng ngăn cản họ!”



Lịch Duyệt Tinh đọc một lèo, mặt mày sa sầm.

Cũng may những người nói thế chỉ là một nhóm nhỏ trong khu thảo luận. Hầu hết mọi người đều tập trung vào các khía cạnh khác. Sự thật chứng minh, đối với độc giả thì chẳng có gì quan trọng bằng truyện ra chương mới.

“Sao tôi cứ có cảm giác, giọng điệu nhắc tới bệnh viện của công công sặc mùi bóng gió quỵt chương nhỉ?”

“Giống bữa tối cuối cùng. Nói với tụi mình rằng: Các anh các chị ơi em không trụ nổi nữa rồi, mai sẽ không viết nữa, hôm nay chương cuối, mọi người ăn ngon không chết đói nhé”

“Xí! Công công này, ông tưởng ông ám chỉ ngừng chương với bọn này thì tụi tui sẽ cúi đầu trước ông hả?!”

“Cúi đầu khóc”

“Các bác đừng tạo cảm xúc hoang mang tùy tiện, tôi nhìn ngang nhìn dọc, chỉ là mẩu quảng cáo bảo hiểm đơn giản thôi mà!”

“Giờ tác giả đại thần đều sống khổ vậy sao mà quảng cáo hộ bảo hiểm dưới truyện?”

Lịch Duyệt Tinh lướt qua khu thảo luận huyên náo tới đây, suy nghĩ của hắn hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ ban đầu của độc giả Đản Định Tự Nhiên.

Cái quái gì thế này…

Lúc hắn đang định bình luận để bác bỏ tin đồn, bảo mọi người đừng tin thì đột nhiên thấy một bài đăng.

Chủ đề: Bài viết kỹ thuật, liệt kê những cảnh báo quỵt chương của công công trong những năm qua.

Lịch Duyệt Tinh: “???”

Hắn vào bài viết với cái đầu đầy chấm hỏi và thắc mắc, xem chủ thớt có thể phét lác ra cái gì!

Sau đấy hắn phát hiện, bài viết kỹ thuật này… thật sự là bài viết kỹ thuật.

Chủ thớt có vẻ cuồng số liệu và là fan trung thành của hắn. Anh bạn này lập một bảng biểu chi tiết, cột đầu tiên là thời gian, cột thứ hai là nơi đăng trích dẫn cảnh báo quỵt chương, cột thứ ba là trích dẫn cảnh báo quỵt chương cụ thể, cột thứ tư là số ngày sau khi quỵt chương.

Đã thế bạn ta còn tâm lý đánh dấu từ khóa “bệnh viện” bằng màu vàng highlight.

Lịch Duyệt Tinh cẩn thận đếm…

Phát hiện viết truyện mười năm, hắn nhắc đến bệnh viện năm lần, lần nào nhắc xong cũng ngừng viết.

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Được lắm người anh em, cậu còn tàn nhẫn hơn!

Lịch Duyệt Tinh nhận thua, hắn tắt bài viết, yên lặng rút lại lời của mình.

Trước mặt ông vua số liệu, ngay cả phát biểu của chính tác giả dường như cũng chẳng đáng tin.



Hắn quyết định rửa sạch sỉ nhục quá khứ bằng hành động.

Nhưng trước đó, thứ khiến Lịch Duyệt Tinh không chịu đựng nổi đó là mình bị người đọc gán ghép với Đản Định Tự Nhiên.

Đùa cái gì đấy.

Tại sao tôi phải đến với Đản Định Tự Nhiên, cho dù có ở bên nhau thì tôi cũng phải ở bên bé con đáng yêu nhà tôi, nam chính đáng yêu dưới ngòi bút của tôi, ở bên Túc Minh Khiêm chứ!

Lịch Duyệt Tinh chuẩn bị lấy lại danh dự của mình trước.

Hắn suy nghĩ, nếu Đản Định Tự Nhiên viết chương riêng bày tỏ với hắn khiến độc giả la ó, vậy thì hắn cũng viết chương riêng bày tỏ với con, chắc hẳn có thể khiến người đọc la ó ngược lại.

Mà chương riêng này hết sức đơn giản.

Đối với việc bé con rốt cuộc đáng yêu đến nhường nào, Lịch Duyệt Tinh đã thuộc nằm lòng.

Hắn cày cấy nửa tiếng, viết ba ngàn chữ rồi hai ngàn năm trăm.

Cuối cùng năm trăm chữ phần kết đặc biệt quan trọng, Lịch Duyệt Tinh quyết định vừa hít bé con vừa viết.

Hắn vuốt màn hình điện thoại, tìm được Túc Minh Khiêm trong game, nhưng bất ngờ phát hiện không chỉ hắn đang viết mà nhóc con cũng đang cúi người trên màn hình, hí hoáy viết gì đó.

Lịch Duyệt Tinh giật mình.

Chẳng lẽ bây giờ đã bắt đầu viết lịch trình hàng ngày của mình?

Hắn tỉnh rụi, lặng lẽ sáp đến nhìn trộm, trông thấy tiêu đề…

“Bàn về tầm quan trọng và sự tất yếu của mối quan hệ giữa Tiêu Đường Tây Mộc và Túc Minh Khiêm”

Nhưng tiêu đề này đã bị gạch bỏ, tiêu đề mới được viết ngay cạnh.

“Nghiên cứu ảnh hưởng thúc đẩy và xúc tác của Tiêu Đường Tây Mộc trong việc hình thành cảm xúc của Túc Minh Khiêm dựa trên Cửu Độ”

Sau đấy cái này cũng bị gạch đi.

Tiêu đề thứ ba xuất hiện.

“Sử dụng big data để phân tích các ẩn ý đặc biệt trong tác phẩm Cửu Độ từ đó suy luận tính phát triển khả thi của mối ràng buộc giữa Tiêu Đường Tây Mộc và Túc Minh Khiêm”

Lịch Duyệt Tinh: Hả???

Ba cái tiêu đề này, cái sau dài hơn cái trước, lúc nhìn cái cuối cùng, Lịch Duyệt Tinh đờ ra không đọc hết cũng không hiểu nổi.

Hắn xem đi xem lại, vẫn không hiểu vì sao tự nhiên Túc Minh Khiêm lại viết thứ như thế, mãi đến khi nhóc tí hon cúi đầu viết lách cựa quậy người, giơ cánh tay lên, lộ ra một tập tài liệu bị cậu đè bên dưới.

Lịch Duyệt Tinh chỉ nhìn một dòng đã xác nhận. Đây là chương riêng Đản Định Tự Nhiên viết cho hắn, bởi vì tiêu đề của nó chính là “Cậu ấy tới, lòng bình yên”.

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Thế mà lại đi lấy tiêu đề như này, Đản Định Tự Nhiên ơi, ông đúng là Đản Định Tự Gay.

Hắn thầm khinh bỉ, phát hiện nhóc con cầm tài liệu giở hai trang, nhăn mày nhỏ, đập tài liệu xuống bàn cái bốp, sau đấy nhấc bút lên tiếp tục viết truyện.

Nhưng viết được một lúc.

Chừng năm phút.

Nhóc tí hon như thể bị kẹt, thế là cậu lại cầm tài liệu lên tiếp tục giở xem, rồi lại tiếp tục đập tài liệu xuống mặt bàn.

Trong quá trình ấy, lời dẫn luôn được làm mới:

【Túc Minh Khiêm rất tức giận】

【Túc Minh Khiêm xé tài liệu thành hai nửa】

【Túc Minh Khiêm nhìn bài văn của mình, thở dài một tiếng】

【Túc Minh Khiêm yên lặng chắp ghép lại tài liệu】

【Túc Minh Khiêm tìm được tuyển tập văn xuôi】

【Túc Minh Khiêm đối chiếu với tuyển tập, múa bút thành văn!】

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.