Chương trước
Chương sau
Buổi chiều, nhóm Tham Ăn Chung Điểm.

Tang Vô Quỷ biến mất nhiều ngày bỗng xuất hiện, bùi ngùi than thở.

Tang Vô Quỷ: “Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi hội thảo của các pro! Đề tài thảo luận lần này đỉnh dã man luôn, để tôi nói cho các ông bà nghe về giai đoạn phòng thí nghiệm, máy tính đã đọc được não bộ con người rồi, nói một cách đơn giản, game thực tế ảo @Tác Nhậm viết trong tiểu thuyết không còn là giấc mơ nữa. Đáng sợ nhất là, tác giả liên hệ của đề tài thảo luận này là một nhà khoa học 26 tuổi, họ Modeste, trông đẹp cực, đăng Weibo chắc phải được mười nghìn lượt chia sẻ giống Planck* thời trẻ. Tôi nghe thầy hướng dẫn kể đây là thành tựu đạt giải Nobel đấy, chu choa, 26 tuổi, trẻ thì không trẻ bằng, đẹp lại chẳng đẹp bằng, so về đầu óc thì càng tự rước lấy nhục… À đúng rồi, nghe bảo thành quả ấy còn có diễn sinh trên phương diện máy tính, không biết là cái gì, chắc chắc cũng không đơn giản.”

*Max Karl Ernst Ludwig Planck là một nhà vật lý người Đức, được xem là người sáng lập cơ học lượng tử

Hai giây sau khi anh ta nhắn tin.

Lịch Duyệt Tinh lao tới trước tất cả mọi người: “Ảnh! Ảnh đâu? Tôi muốn xem ảnh!”

Những người còn lại trong nhóm sợ điếng người. Họ đặt hai tay trên bàn phím, bỗng chẳng biết có nên lên tiếng hay không.

Tang Vô Quỷ cũng sững ra: “… Ông chờ tí, để tôi tìm xem.”

Lịch Duyệt Tinh: “Nhanh!”

Những người còn lại rốt cuộc cũng tìm lại được tiếng nói.

Bất kể lúc nào, ở đâu, ai nói chuyện, linh hồn chính của nhóm Đản Định Tự Nhiên luôn có thể xuất hiện kịp thời: “Sao nay công công tới nhanh thế?”

Lịch Duyệt Tinh: “Quan tâm sự phát triển của giới khoa học, khắc ghi những nhà khoa học vĩ đại là trách nhiệm của mỗi người!”

Cả đám: “…”

Lúc này Tang Vô Quỷ gửi ảnh lên.

Lịch Duyệt Tinh liếc thấy: “🎉 🎉 🎉 ❤ ❤ ❤”

Cả bọn: “…”

Mưa Gió Giữa Kẽ Tay nghi ngờ bảo: “Ông không sốt đấy chứ?”

Câu nghi vấn này không lọt vào mắt Lịch Duyệt Tinh, sau khi lấy được ảnh, hắn bỏ rơi nhóm Tham Ăn không chút lưu luyến, chuyển sang chỉnh sửa, đăng ảnh cùng ảnh chụp màn hình bách khoa của bé con lên Weibo của mình, kèm theo dòng chữ:

“Tìm hiểu khoa học mũi nhọn thế giới, yêu mến nhà khoa học thiên tài. PS: Tôi thích đôi mắt xám của Simon, giống mắt nhân vật của tôi, đôi mắt trong mộng của tôi!”

Trải qua một loạt sự việc, Weibo của Lịch Duyệt Tinh đã có 30W fan, khiến cho Weibo này đăng chưa tới mấy phút mà lượt chia sẻ và bình luận đã tăng đều đặn.

Đa số những người theo dõi Lịch Duyệt Tinh đều gõ ba ký hiệu linh hồn dưới Weibo của hắn.

Giờ phút này, fan weibo và tác giả trong nhóm ý tưởng lớn gặp nhau.

Fan: “???”

Nội tâm của họ đang lung lay:

Công công làm sao thế, sao tự nhiên lại trồng cây si, bị người ta hack nick à?

Năm phút, năm trăm lượt chia sẻ.

Lịch Duyệt Tinh không thấy thắc mắc của mọi người, chỉ thấy số lượt chia sẻ. Hắn lại chụp màn hình Weibo đăng lên nhóm, vui vẻ than thở: “Lão Tang nói đúng, cậu ấy đẹp tới độ có thể khiến Weibo mười nghìn lượt chia sẻ tồn tại. Cảm ơn lão Tang nha, tôi ra ngoài đây, mọi người cứ từ từ trò chuyện nhé.”

Các tác giả: “…”

Tang Vô Quỷ: “Tây Mộc cứ kỳ kỳ sao ấy nhỉ?”

Những người còn lại: “Rất kỳ luôn.”

Tang Vô Quỷ: “Sau khi nổ 50 chương mới, hết hàng tồn, quá nhiều áp lực, trạng thái tâm lý mất cân bằng?”

Những người còn lại chần chừ: “Có thể lắm.”

Mưa Gió Giữa Kẽ Tay đưa ra quan điểm khác biệt: “Cho dù là nhiều áp lực, tâm lý mất cân bằng thì cũng phải biểu hiện ra là lo nghĩ viết truyện, nhưng viết kiểu gì cũng không hài lòng chứ, sao mà hớn hở ra ngoài chơi được?”

Những người còn lại: “Thì…”

Sáu Vị Tiểu Tăng ngoi lên: “Chúng ta có nên khuyên Tây Mộc vào chùa thành tâm khấn vái, tắm rửa dâng hương không?”

Đề nghị này được tất cả mọi người đồng ý, đồng thời giao nhiệm vụ gian khổ này cho Đản Định Tự Nhiên. Dù sao hai người gần nhau nhất, cho dù trên mạng không nói được thì ngoài đời cũng có thể giết tới cửa nhà Lịch Duyệt Tinh, lừa vào chùa đi dạo vài vòng.

Trong lúc cả đám bàn bạc, Lộc Quá Phương Thảo tới chậm một bước bổ túc xong lịch sử trò chuyện, nói với vẻ nghi ngờ: “Công công có làm sao đâu, chỉ bày tỏ nhà khoa học thiên tài với xinh đẹp thôi mà?”

Tác giả còn lại đồng thanh: “Nhà khoa học thiên tài xinh đẹp thì đúng, nhưng liên quan gì tới ổng mà vui vẻ như kiểu thành công thoát ế với nhà khoa học vậy hả?”

***

Trong lúc các tác giả ghen ăn tức ở nói chuyện với nhau, Lịch Duyệt Tinh đã mang bé con ra ngoài.

Bức thư từ Mỹ đã giải quyết rất nhiều vấn đề của Lịch Duyệt Tinh, tuy chuyện quan trọng vẫn chưa được giải đáp, nhưng chưa lo bò chớ lo học chạy, Lịch Duyệt Tinh quyết định bỏ những phiền phức này sang một bên, mang bé con đi ăn mừng, hẹn hò chính thức một bữa cái đã!

Bọn họ tới rạp chiếu phim trước.

Hai người ngồi trong rạp xem phim cùng nhau.

Lần đầu hẹn hò, Lịch Duyệt Tinh đã cân nhắc mọi mặt.

Để bé con có thể xem phim một cahcs êm đẹp, hắn cố ý mang theo gậy selfie, cố định điện thoại trên gậy rồi chọn một bộ phim sắp chiếu không còn ai tới rạp xem.

Tất nhiên, để đề phòng bất trắc, hắn mua hết vé quanh mình và bé con, cả thảy tầm mười vé, khiến cho lúc soát vé, nhân viên nghi ngờ nói:

“Những người khác đâu ạ? Có thể vào soát vé cùng lúc”

“Không có người khác, tôi đi với người yêu”

“Người yêu của anh… ?”

“Trong điện thoại di động”

“Anh mua vé cho điện thoại ạ?”

“Không được à?”

“Thế những ghế khác thì sao ạ?”

“Để tránh tôi và người yêu làm phiền người khác, tôi mua luôn vé quanh ghế của bọn tôi rồi”

Sau một hồi giày vò nho nhỏ, được nhân viên tự mình dẫn đường, Lịch Duyệt Tinh thuận lợi vào rạp phim, ngồi xuống với bé con.

Lúc ngồi xuống, Lịch Duyệt Tinh chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, hắn vội gọi nhân viên: “Rạp không cấm mang standee vào phòng chiếu nhỉ? Lần sau mang standee ngang người, tôi sẽ nhớ mua một vé cho standee, không làm ảnh hưởng đến người xung quanh.”

Lịch Duyệt Tinh không nhận được câu trả lời.

Sau hồi im lặng ngắn ngủi, nhân viên dẫn hắn vào gật đầu bừa rồi bỏ chạy.

Lịch Duyệt Tinh khó hiểu: “Thói gì vậy…”

Hắn cũng không rối rắm nhiều, bởi vì đèn tắt, phim bắt đầu chiếu.

May mắn thay, bộ phim sắp chiếu ngoài bọn hắn ra thì không còn ai khác, ngoài việc xem phim còn có thể làm vài tương tác riêng tư.

Hai người cùng xem phim với một người xem phim có cảm giác khác biệt miễn bàn.

Xem phim xong, tim Lịch Duyệt Tinh cũng bay lên, bên trên viết đầy tên con!

Hắn rời rạp phim với tâm trạng lâng lâng, cầm điện thoại tới một nhà hàng mình rất thích trong khu thương mại, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cùng bé con ăn cơm.

Có tiền lệ của lần ăn cơm trước, lần này, Lịch Duyệt Tinh đã quen tay. Hắn gọi món cho mình trước rồi để bé con trong game ước món tương tự, như thế hai người trong và ngoài game sẽ ăn cùng một món uống cùng một loại rượu, còn có thể chạm đầu ngón tay vào nhau.

Lịch Duyệt Tinh hết sức thỏa mãn.

Kể từ khi biết bé con là nhà khoa học giỏi giang đến thế, hắn hết sức khoan dung với tình huống hiện tại.

Nếu bé con lúc này vẫn là nhà khoa học, tần suất gặp mặt của bọn hắn không thể nhiều như bây giờ, dù sao nhìn George chung phòng thí nghiệm là biết ngay. Tháng trước hắn gửi thư cho đối phương, hôm qua mới hồi âm được, khép kín phát là cả tháng, giữa chừng đến cả vợ cũng không liên lạc được với anh ta.

Lịch Duyệt Tinh rùng mình, không thể nào tưởng tượng mình một tháng không được nhìn thấy bé con.

Thế cho nên, làm người phải học được cách biết đủ là hạnh phúc.

Hít con được bao nhiêu thì hít bấy nhiêu!

Lịch Duyệt Tinh đắm chìm trong hạnh phúc hoàn toàn không chú ý mình đã dần trở thành tâm điểm của đám đông, bất kể là đầu bếp dọn món lên hay khách dùng bữa, đều như có như không đưa mắt về phía hắn…

Âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, sắc trời rực rỡ, sau khi bọn họ thong thả tận hưởng bữa cơm trưa ngon lành này, Túc Minh Khiêm đề nghị: “Tây Mộc ơi, hiếm khi ra ngoài, mình đi dạo mua ít quần áo nhé, tôi muốn chọn cho bạn mấy bộ.”

Một quả pháo nhỏ nổ trong lòng Lịch Duyệt Tinh.

Mình cũng là người có vợ chọn quần áo cho nhé!

Hắn đồng ý, lúc này lại gắn điện thoại lên gậy selfie, mang bé con tới trung tâm mua sắm.

Hôm nay, nhân viên bán hàng của cửa hàng quần áo đón tiếp một vị khách thần kỳ.

Kể từ khi bước vào cửa hàng, cả quá trình hắn đều giơ điện thoại quay quần áo, cả quá trình nói chuyện với điện thoại, cả quá trình hỏi điện thoại bộ này có đẹp không…

Mua sắm thẳng tay, trông không giống đang quay lén… Khiến người ta bội phục nhất chính là, giơ điện thoại lâu thế mà hắn không hề mỏi tay, có nhân viên đi tới muốn cầm giúp hắn còn bị hắn đề phòng nhìn chòng chọc.

“Tây Mộc ơi, tôi thấy cái quần jean này đẹp nè”

“Tây Mộc ơi, bạn có thiếu quần thể thao không?”

“Tây Mộc ơi, thử cái áo khoác màu vàng sáng kia nhé?”

Túc Minh Khiêm đưa ra mấy ý kiến liên tiếp, cậu nhìn Lịch Duyệt Tinh vào phòng thay đồ, cảm thấy Tây Mộc mặc bộ nào cũng đẹp.

Cậu chọn mấy món Tây Mộc mặc đẹp nhất, thanh toán bằng ngân quỹ nho nhỏ của mình, bỗng cảm thấy thỏa mãn đặc biệt.

Hôm nay thành công thay quần áo cho Tây Mộc!

Rốt cuộc cũng hiểu vì sao trước đây Tây Mộc thích mua quần áo cho mình rồi.

Thay quần áo cho Tây Mộc vui ghê, trải nghiệm khác hẳn khi thay quần áo cho Tinh Tinh~

Lúc hai người chọn xong quần áo ra khỏi cửa hàng, ngoài trời đã nhá nhem tối.

Đi dạo nửa ngày, Lịch Duyệt Tinh đã hơi mệt, hắn đề nghị với Túc Minh Khiêm: “Mình về nhà ăn cơm thôi.”

Túc Minh Khiêm: “Được.”

Lịch Duyệt Tinh nhìn đồng hồ: “Giờ là năm sáu giờ… bắt xe về cũng tắc giữa đường, mình đi tàu điện ngầm đi, cho nhóc trải nghiệm sự kinh khủng của tàu điện ngầm trong nước giờ cao điểm.”

Túc Minh Khiêm không có ý kiến, cậu vui khi biết về môi trường sống của Lịch Duyệt Tinh.

Tàu điện ngầm trong giờ cao điểm cực kỳ khủng khiếp, nhưng Lịch Duyệt Tinh khá may mắn. Lúc ở trên tàu, hắn cướp được một chỗ ngồi, vừa nói chuyện với bé con vừa nhìn ngắm toa xe chen chúc thành cá mòi đóng hộp.

Cửa xe khép khép mở mở.

Chừng nửa tiếng sau, Lịch Duyệt Tinh tới trạm, xuống xe. Hắn bỏ điện thoại vào túi, cúi người xách túi quần áo và thực phẩm dưới đất.

Ngay lúc hắn vừa cong lưng xuống thì điện thoại của hắn bị thó mất.

Lịch Duyệt Tinh hết sức cảnh giác, ngay khi điện thoại rời khỏi túi, hắn đã trở tay sờ về phía túi. Nhưng động tác của thằng trộm nhanh hơn, chẳng những thành công móc được điện thoại mà còn tiến lên hai bước, lao ra khỏi toa xe.

Điện thoại một giây trước hãy còn ở trong túi không cánh mà bay.

Một chiếc mũ đỏ lao về phía trước như thể đằng sau có mười con chó đang rượt.

Khi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, dây thần kinh trong đầu Lịch Duyệt Tinh đứt phựt.

Hắn ném túi quần áo và thức ăn trong tay xuống, hét lớn, co cẳng đuổi theo chiếc mũ đỏ phía trước: “Thằng chó, mày đứng lại đó cho tao, trả vợ tao đây!!!”

o

Alice: Thanh niên nào đó khi tường trình với cảnh sát: “Chú cảnh sát!!! Vợ tôi bị bắt cóc!!! Thằng chó trộm nó thó mất vợ tôi!!!!!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.