Chương trước
Chương sau
o

Lịch Duyệt Tinh đọc thảo luận một lần nữa, rồi hài lòng đi đánh răng rửa mặt tiện thể ăn sáng.

Khi trở lại, hắn phát hiện Túc Minh Khiêm trong app đã dậy, hơn nữa còn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, ngập ngừng gọi hắn: “Tây Mộc ơi…”

Tim Lịch Duyệt Tinh đánh cái thót: “Làm sao vậy bé con? Nhớ tới ác mộng hôm qua à?”

Túc Minh Khiêm: “Không phải, em nhớ mình gặp ác mộng nhưng không nhớ rõ đó là ác mộng gì.” Cậu khá là bình tĩnh, “Chẳng qua em vừa đọc chương mới nhất.”

Lịch Duyệt Tinh: “?”

Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc à, mặc dù nổ mười lăm chương mới thì tốt thật đấy, nhưng anh dừng ở đó, khiến người ta rất để ý tiếp theo sẽ như thế nào…”

Lịch Duyệt Tinh: “??” Hắn suy ngẫm, cảm thấy đây không phải vấn đề, “Em muốn biết thì đọc bản thảo của tôi là được rồi mà?”

Túc Minh Khiêm rất có thái độ đúng mực của một độc giả đu truyện, lắc đầu bảo: “Không, em với mọi người cùng đọc cái anh đăng lên mạng là được rồi. Như thế em còn có thể thảo luận với những độc giả khác.” Cậu giục Lịch Duyệt Tinh, “Anh mau đi viết truyện đi Tây Mộc, phải nổ hơn nữa, vậy thì mỗi ngày em cũng có thể đọc nhiều hơn.”

Lịch Duyệt Tinh: “???”

Giờ phút này, hắn thậm chí bắt đầu suy nghĩ, liệu đây có phải kế sách mới bé con nghĩ ra để giục mình viết truyện nhiều hơn không… Mà nó lại hiệu quả mới chết chứ.

Lịch Duyệt Tinh viết một mạch từ ba giờ đêm tới bây giờ, viết được gần mười nghìn chữ. Hắn nhìn về phía máy tính, đột nhiên quên mất cảm giác viết truyện đến phát ói, một lần nữa bừng lên cảm xúc mãnh liệt quen thuộc.

Hắn ngồi vào trước máy tính, trước khi gõ chữ, không nhịn được xác nhận lần nữa với Túc Minh Khiêm: “Bé con à, em thật sự thích đọc truyện của tôi, muốn đọc tình tiết đằng sau lắm hả?”

Túc Minh Khiêm vô cùng quả quyết: “Thật mà. Anh viết hay lắm Tây Mộc. Lúc đọc truyện, em còn tưởng tượng ra cảnh anh miêu tả trong truyện ấy, nó mà được sản xuất thì chắc phải hoàng tráng, đẹp đẽ và chấn động lắm.”

Đối với một tác giả, điều khiến bạn hạnh phúc hơn cả việc độc giả thích truyện của mình, có lẽ là người bạn thích cũng thích truyện của bạn.

Lòng Lịch Duyệt Tinh rung động, hắn suy nghĩ, đoạn nói với Túc Minh Khiêm: “Với thành tích của truyện này, khẳng định có thể bán bản quyền truyền hình điện ảnh và bản quyền game, tạm thời chưa nói đến bản quyền truyền hình điện ảnh, nhưng bản quyền game nếu làm tốt, chưa biết chừng em có thể thấy cảnh mình muốn đấy, nhưng có lẽ phải chờ còn phải chờ rất lâu, đặt cơ sở ba năm năm đi.”

 Cuộc trò chuyện của họ được hệ thống lặng lẽ ghi chép. Sau đó hệ thống gửi nhắc nhở cho cả hai:

Một bức thư bay qua màn hình, rơi vào hộp thư.

Lịch Duyệt Tinh mở ra xem, bất ngờ.

Người gửi: George

Nội dung: Này Simon, món quà nhỏ của anh đã xong rồi, không nên chần chừ thêm nữa, cậu tự mở ra nhé.

Tệp đính kèm: Vé máy bay của George x1

Lịch Duyệt Tinh: “Bé cưng ơi, đồng nghiệp của em gửi một tấm vé máy bay, có lẽ sẽ mở khóa hồi ức mới của em đấy!”

Nói xong câu này, Lịch Duyệt Tinh chuyển thư cho Túc Minh Khiêm đọc, sau đó lập tức đi tới thiết bị truy cập, đội mũ bảo hiểm chuẩn bị vào game.

Có thiết bị thực tế ảo rồi, ai thèm tương tác với bé con bên ngoài màn hình nữa chứ!

Nhưng mà lần này hắn không thể vào luôn, trên màn hình điện thoại nhảy ra thông báo của hệ thống.

【Hệ thống: Số dư trong thiết bị truy cập không đủ, xin hãy nạp tiền】

【Hệ thống: Phí nạp là nửa tiếng 150 điểm cống hiến】

【Hệ thống: Người chơi có muốn nạp tiền không? Có – Không】

【Hệ thống: Nhắc nhở thân thiện thêm, không thể sử dụng liên tục thiết bị truy cập, giới hạn sử dụng tối đa mỗi tiếng là nửa tiếng, giới hạn sử dụng tối đa mỗi ngày là nửa tiếng】

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Lịch Duyệt Tinh giơ ngón giữa với văn bản của hệ thống trên màn hình rồi nạp tiền.

Lúc nạp, hắn không quên nhắc lại hệ thống: “Nạp tiền không phải vấn đề, nhưng mô hình bình thường tao nói với mày trước đó khi nào thì xong? Online chờ, gấp lắm!”

Hệ thống duy trì hình tượng im lặng kiệm lời, như thường lệ từ chối trả lời Lịch Duyệt Tinh, chỉ cho hắn vào game.

Trong game, Lịch Duyệt Tinh thành thạo sử dụng cơ thể Tinh Tinh ngồi lên vai Túc Minh Khiêm: “Mình đi thôi.”

Túc Minh Khiêm lấy vé máy bay từ bức thư. Cậu cầm vé đi ra sân nhưng không sử dụng ngay: “Tây Mộc này, theo anh, đầu bên kia của vé máy bay là…”

Ánh sáng nhạt lấp lánh trong mắt đối phương như một lớp sương mù lan trên mặt hồ, gom một chút căng thẳng thấp thỏm, một chút chờ mong và khẩn thiết vào trong đó.

Điều này khiến Lịch Duyệt Tinh chợt nhận ra rằng, sự xuất hiện chân thật của John và George không chỉ mang lại hy vọng cho Túc Minh Khiêm, mà còn mang đến cho cậu rất nhiều áp lực.

Có lẽ hệ thống đã tính ra được điều này từ lâu, nên mới nhắc nhở mình nhất định phải ở bên bé con.

Lịch Duyệt Tinh ngẫm nghĩ, trượt xuống dọc theo cánh tay Túc Minh Khiêm nắm chặt tay cậu, cho đối phương sức mạnh.

Hắn khẳng định: “Tôi nghĩ George chắc chắn sẽ tặng em một bất ngờ lớn. Đó có thể là bất ngờ mà chúng mình chưa từng gặp trước đấy. Em sẽ thích nó, bé cưng ạ.”



Túc Minh Khiêm cúi đầu nhìn Lịch Duyệt Tinh.

Sương mù trong mắt cậu lặng lẽ tan ra như được ánh mặt trời chiếu rọi, sau đó càng có nhiều cảm xúc kỳ lạ từ đáy hồ cuộn vào con ngươi của cậu. Nét mặt cậu quái lạ, tay giơ lên, một ngón tay chìa ra, búp ngón tay xoa khẽ lên cái đầu nhỏ của Lịch Duyệt Tinh, rồi lại nhẹ nhàng chỉnh trang quần áo của hắn.

Túc Minh Khiêm rất cưng chiều giải thích: “Quần áo xộc xệch khi trượt xuống.”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Nếu hệ thống có thực thể, hắn có thể xé cái hệ thống rác rưởi này bằng tay.

Đáng ghét, rốt cuộc khi nào mới trả lại cho tao cơ thể thật cao lớn khôi ngô!

Lịch Duyệt Tinh nảy sinh lòng thương cảm, một lần nữa ngồi về lại vai Túc Minh Khiêm, có chút uể oải ôm hai lọn tóc bên gò má cậu, không buồn nói chuyện.

Cùng lúc, Túc Minh Khiêm cũng quyết định sử dụng vé máy bay.

Vé máy bay đến từ George biến mất trong lòng bàn tay Túc Minh Khiêm, ánh sáng của cánh cổng xanh da trời phủ xuống sân, Túc Minh Khiêm tiến về phía trước một bước, biến mất trong cánh cửa ánh sáng.

Thay đổi trong nháy mắt.

Cảnh tượng hoàn toàn mới xuất hiện trong mắt Túc Minh Khiêm và Lịch Duyệt Tinh. Đây là một nơi làm việc rộng lớn, bên trong đã chứa hai ba mươi người.

Những người này ngồi tại chỗ của mình, tay cầm pháo ống, xa hơn một chút phía sau họ là một xe đồ ăn lớn đặt một chiếc bánh ga-tô ba tầng và tháp sâm panh.

Tất cả mọi người nhìn về phía Lịch Duyệt Tinh và Túc Minh Khiêm.

Bọn họ mỉm cười, cầm pháo ống, chuẩn bị một giây sau sẽ bắn pháo hoa, đồng thanh hò reo, tổ chức lễ chào đón sôi nổi.

5, 4, 3, 2…

“Ôi trời… !”

Một tiếng kêu ngạc nhiên thay thế lời chào mừng lẽ ra họ nên nói.

“Sao có thể… đáng yêu thế này chứ?!”

Mấy người đẹp tóc vàng gần Lịch Duyệt Tinh và Túc Minh Khiêm nhất đứng dậy. Ánh mắt các cô sáng ngời, chuyển từ người Túc Minh Khiêm sang người Lịch Duyệt Tinh, rồi lại từ trên người Lịch Duyệt Tinh chuyển về người Túc Minh Khiêm.

Ánh sáng nóng rực lóe lên trong mắt các cô.

Các cô nói: “Giáo sư đáng yêu quá, búp bê nhỏ trên vai anh cũng đáng yêu ghê, nó còn níu lấy tóc anh nữa chứ, ôi trời, còn biết trốn ra sau nè?… ”

Không chỉ nữ nghiên cứu viên kích động. Nam nghiên cứu viên chỉ chậm hơn các cô một bước. Ánh mắt của họ cũng rực sáng, nhìn Túc Minh Khiêm chằm chằm.

Có người lấy điện thoại từ trong túi, nói với Túc Minh Khiêm: “Giáo sư ơi, mọi chuyện tí nữa hẵng nói, chúng ta chụp chung một tấm trước được không?”

Có người còn lấy ra cuốn sổ, hỏi Túc Minh Khiêm: “Giáo sư ơi, chụp ảnh chung xong em còn muốn chữ ký của anh, anh có thể bắt tay em bằng bàn tay nhỏ tròn trịa rồi ký tên không?”

Càng lúc càng nhiều người tụ tập tới đây. Bọn họ vây quanh Túc Minh Khiêm, bất tri bất giác, đầu óc bay bổng.

Có tiếng xì xào bàn tán trong đám đông:

“Trời ơi, đột nhiên tôi hiểu được niềm vui khi nuôi con rồi, tôi chưa bao giờ trải nghiệm niềm vui mềm mại thế này…”

“Không uổng công tôi tình nguyện viết thêm báo cáo cho boss cũng phải xin vào đây, cảnh này đáng giá để tôi khoe cả năm!”

“Ask là tuyệt nhất!”

Bọn họ thật sự không kiềm chế được trái tim rục rịch của mình, không nhịn được đụng chạm, sờ vai, nắm tay nhỏ…

Trong quá trình ấy, Túc Minh Khiêm có chút lo lắng, bối rối, nhưng nhiều hơn vẫn là vui vẻ… Cứ như đã trở lại đám đông, ai nấy nơi đây đều biết cậu, hiểu cậu, còn rất thích cậu.

Lịch Duyệt Tinh đứng ngoài quan sát, thấy tình huống này thì quýnh lên.

Hắn giãy giụa muốn đi về phía Túc Minh Khiêm, bảo vệ bé cưng của mình không bị những người kia ngấp nghé, nhưng hắn của hiện giờ bảo vệ bản thân còn khó.

Hắn bị các nữ nghiên cứu viên nhấc lên, mấy cô nàng này thật là đáng sợ. Các cô thay nhau cầm hắn, yêu thích hôn hít rồi sờ mó, khiến hắn càng lúc càng xa Túc Minh Khiêm, càng lúc càng xa…

Làm sao có thể thế được!

Trong lúc vội vã, Lịch Duyệt Tinh canh đúng lúc, ra sức nhảy lên.

Cơ thể nho nhỏ của hắn bay lên trời, vẽ một vòng cung to và tròn giữa không trung, bay thẳng qua một nửa khu vực làm việc, cuối cùng rơi xuống ngực Túc Minh Khiêm.

Giờ đây, đối với các nghiên cứu viên là hai sự đáng yêu hợp thể!

Hoàn toàn không đỡ nổi…

Họ hơi ngạt thở, gần như ngất xỉu, sau đó phấn chấn xếp hàng rất có trật tự lần lượt chụp ảnh chung với Lịch Duyệt Tinh và Túc Minh Khiêm, xong lại chụp một tấm ảnh nhóm. Khi tất cả nhanh chóng hoàn thành, nữ nghiên cứu viên lại bịn rịn lấy vài món phụ kiện nhỏ đáng yêu trên người mình trang trí lên Tinh Tinh, đoạn dẫn Lịch Duyệt Tinh và Túc Minh Khiêm tới trước phòng làm việc đề “Simon. S. Modeste”, mở cửa ra, để hai người đi vào rồi đóng lại, chu đáo cho họ không gian riêng.

Huyên náo kết thúc.

Sau một hồi bị chọc ghẹo, Túc Minh Khiêm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.



Lịch Duyệt Tinh thì hãy còn sợ hãi tháo từng cái cặp tóc nhỏ kẹp đầy trên quần áo mình, phàn nàn: “Bé cưng à, đồng nghiệp của em tốt thì tốt thật, tôi nghĩ chắc họ cũng đội mũ login vào game, chuẩn bị cho em một lễ chào mừng… Chỉ có điều sôi nổi quá, là bởi boss thế nào thì cấp dưới thế đó à?”

Túc Minh Khiêm: “Em nghĩ thế…”

Cậu vừa nói vừa nhìn xung quanh.

Đây là một không gian được sắp xếp ngăn nắp sạch sẽ.

Sách được xếp ngay ngắn gọn gàng, tạp chí định kỳ chồng lên nhau, ở cửa ra vào có một bộ sô pha nhỏ, cạnh bộ sô pha là một chiếc mắc áo, trên đó treo một chiếc mũ cùng một chiếc áo khoác, như thể chủ nhân nơi này chỉ tạm thời ra ngoài có việc, bất cứ lúc nào cũng sẽ quay về lấy quần áo của mình.

Túc Minh Khiêm vô thức duỗi tay sờ lên quần áo treo trên mắc, sau đó nhìn về phía trước, thấy bàn làm việc đối diện cửa sổ, trên bàn đặt một hộp quà.

Đây là?

Túc Minh Khiêm đi vào, phát hiện tờ giấy dán trên hộp quà, trên giấy viết:

“Mời mở ra”

Lịch Duyệt Tinh khá tò mò: “Này là đồng nghiệp tặng em đúng không, nhìn xem họ tặng gì cho em nào?”

Túc Minh Khiêm cũng tò mò. Cậu nghe lời mở ra, bất ngờ phát hiện trong hộp là từng mảnh giấy gấp.

Cậu mở chúng ra, nhìn thấy:

“Giáo sư ơi, kể từ khi anh rời đi, bọn em đã giúp anh chăm cây xương rồng bà (1) trong phòng làm việc của anh, nhưng mà nhiều người quá, nên rất tiếc phải nói với anh rằng, nó bị chết úng rồi. Nhưng anh yên tâm, bọn em đã dựng cho nó một bia mộ trong vườn, anh vẫn có thể gặp nó…”

“Giáo sư, tôi muốn mách lẻo, John và George mỗi ngày ăn cơm đi ngủ đánh trẻ con, Ask sống khổ lắm, nó chờ anh về phân xử cho nó đấy”

“Giáo sư ơi, cạnh phòng thí nghiệm mới mở một quán cà phê, cà phê ngon lắm, anh sẽ thích cho xem”



Một tờ rồi lại một tờ.

Được viết bởi những người khác nhau, có chúc phúc, có những vụn vặt thường nhật, tất cả đều hội tụ trong chiếc hộp nhỏ này.

Lúc Túc Minh Khiêm mở hộp như mở ra một cung điện ấm áp.

Bất tri bất giác, cậu lấy tất cả giấy ra khỏi hộp, mở ra đọc rồi đặt chúng nằm phẳng.

Khi giấy trong hộp vơi dần, nội dung viết dưới đáy hộp quà cũng hiện ra trước mắt hai người.

Đó là một đoạn chữ do John viết.

“Simon à, không gì có thể đánh bại cháu. Rồi cháu sẽ trở về với chúng ta”

“Tất cả mọi người tin chắc như thế, cũng chờ đợi như thế”

“Cháu đã cho chúng ta nhìn thấy hy vọng”

Một tấm vé máy bay dán bên dưới.

Túc Minh Khiêm cảm thấy bất ngờ xé vé máy bay từ dưới đáy hộp, nhìn thấy lời nhắn của George bên dưới vé:

“Ha ha, không ngờ chứ gì? Quà lồng trong quà. Món quà này có thể đưa cậu trở về nhà. Cậu thường nói không gian yên tĩnh giúp cậu suy nghĩ và nghỉ ngơi, hy vọng lần này về đến nhà, cậu cũng có thể hưởng thụ như thế”

Hai người cùng thấy câu này.

Lịch Duyệt Tinh cân nhắc: “Thử nhé bé cưng? Tôi rất muốn xem nhà của em như thế nào.”

Túc Minh Khiêm: “Ừm… Em cũng muốn biết.”

Nói rồi, cậu không do dự sử dụng vé máy bay.

Cánh cửa ánh sáng mới xuất hiện, khi hai người sắp vào cửa, một đống thông báo hệ thống xuất hiện trước mắt Lịch Duyệt Tinh.

【Hệ thống: Phát hiện vé máy bay mới với điểm đến chỉ định】

【Hệ thống: Điểm đến mới có thể mở khóa hình dáng phiên bản bình thường của nhân vật. Túc Minh Khiêm phiên bản bình thường: 1888 điểm cống hiến; Lịch Duyệt Tinh phiên bản bình thường: 1888 điểm cống hiến. Xin hỏi có mở khóa không? Có – Không】

o

Chú thích:

(1) Cây xương rồng bà, tiên nhân chưởng, còn gọi là cây bàn tay tiên, lê gai

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.