o
Tia lửa bùng lên nơi họng súng, đạn lao ra khỏi nòng.
Thời gian ngừng trôi, cắt ra, chắp nối, kéo dài.
Từng khung hình lần lượt được trình chiếu.
Lịch Duyệt Tinh trơ mắt nhìn viên đạn sượt thành quỹ đạo như xé rách không khí, mang theo khói và đuôi lửa, dễ dàng bay vọt qua bầu trời, lao thẳng tới đầu Túc Minh Khiêm.
Đôi con ngươi màu xám ấy phản chiếu viên đạn, hung thủ, và cả bầu trời.
Chỉ không có bóng hình của hắn.
Lửa giận sục sôi tại lồng ngực phút chốc ngưng tụ thành băng tuyết, đông cứng tay chân Lịch Duyệt Tinh.
Nhưng cũng chính lúc ấy, sự trói buộc trên người Lịch Duyệt Tinh biến mất, thứ vẫn luôn dồn nén trong người nháy mắt bùng nổ, thôi thúc hắn đột nhiên lao về phía trước, nhào về phía Túc Minh Khiêm!
Viên đạn từ trước ra sau, Lịch Duyệt Tinh từ sau ra trước, cả hai đối mặt.
Gió gào thét như tiếng cười chói tai, róc thịt cọ xát màng nhĩ người ta.
Khoảng cách sau cùng như bị kẻ khác kéo dài một cách ác ý, mãi mãi chỉ thiếu bằng chiều rộng một đầu ngón tay.
Lịch Duyệt Tinh cực kỳ khẩn thiết, hắn nhìn chằm chằm Túc Minh Khiêm và viên đạn lao về phía cậu, lặp đi lặp lại trong đầu: “Nhanh lên, nhanh hơn nữa, lập tức tới bên Minh khiêm —— “
Giây phút cuối cùng khi viên đạn sắp bắn trúng đầu Túc Minh Khiêm, bàn tay của Lịch Duyệt Tinh cuối cùng cũng nắm được cánh tay cậu.
Niềm vui mừng khôn xiết mất mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-2d/2765419/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.