Bài tập cuối khóa của Chu Vọng Thư thuận lợi nộp lên. Cùng một sáng tác cậu vẽ thành hai bản ký họa và sơn dầu, đều được Thẩm Linh lấy làm tác phẩm tiêu biểu, đưa lên phòng trưng bày, thề son sắt mà rằng người đẹp có thể chiêu mộ nhân tài.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Thẩm Linh tạm đóng phòng tranh, nói cho hoa mỹ thì là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi tự cho mình nghỉ nửa tháng, xách cái vali to đùng chân như bôi dầu chạy tới hòn đảo không biết nào đó.
Lần này Chu Vọng Thư chẳng còn nơi nào có thể đi, chỉ đành ở trong nhà trơ mắt nhìn bụng của Hứa Mạn Chi càng ngày lại ngày lớn hơn thấy rõ.
Dáng người Hứa Mạn Chi mảnh khảnh, bụng lại tròn lẳng giống như một quả bóng. Thời gian Đoạn Văn ở nhà cũng nhiều hơn xa trước kia, tối trễ Chu Vọng Thư ra ngoài uống nước nhìn xuống lan can lầu hai đều có thể thấy hai người dựa trên sofa. Hứa Mạn Chi tựa vào lòng Đoạn Văn, mà tay Đoạn Văn thì thi thoảng vuốt ve bụng cô, lúc thì thì thầm trêu chọc trông rất thắm thiết.
Chu Vọng Thư bưng ly về phòng ngủ. Cậu cầm ly uống từng ngụm, tự dưng nghĩ tới Thẩm Linh tự do tự tại rồi chợt thấy thông cảm với Hứa Mạn Chi.
Cô mới 22 tuổi, lấy một người đàn ông lớn hơn mình 20 tuổi, tình nguyện làm một con chim hoàng yến bị ông nuôi dưỡng. Mà người đàn ông kia không những ly hôn có con mà ngay cả một cái đám cưới đàng hoàng cũng không thể cho cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-xua-sao-lai-toi/474493/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.