Sau khi thi cấp ba xong Chu Vọng Thư dọn về nhà.
Ba tháng ngắn ngủi qua đi, ngôi nhà nghênh đón bà chủ mới trông càng ra gì và này nọ hơn. Nhà đối với ba mẹ cậu mà nói chỉ tựa như một chốn nghỉ ngơi, yêu cầu với nó cũng chỉ là yên tĩnh sạch sẽ gọn gàng. Mà giờ đây nơi này lại không còn dáng vẻ âm u nữa, khi Chu Vọng Thư vào cửa, Hứa Mạn Chi đang nửa ngồi ở ban công chăm sóc hoa cỏ của cô ta, khóe mắt nhác thấy bóng dáng của Chu Vọng Thư bèn bỏ bình tưới trong tay sang một bên, đứng dậy cười hỏi: “Thanh Thanh về rồi đấy à? Có đói bụng không, muốn ăn gì dì làm cho con?”
Buổi chiều tà, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua rèm vải thưa nhẹ chiếu xuống mặt cô ta, phản chiếu gương mặt đẹp đẽ hiện lên nét điềm tĩnh dịu dàng, lại lờ mờ mang khí chất chỉ thuộc về thiếu nữ.
Chu Vọng Thư bị một màn này làm choáng mắt. Cậu yên lặng kéo vali vào nói nhỏ một câu “Không đói”, tránh đi bàn tay muốn giúp của Hứa Mạn Chi, xách hành lý đi thẳng lên lầu hai.
Phòng của cậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi cậu đi, thậm chí còn sạch sẽ hơn cũng không chừng. Tuy rằng cậu không xác định được là công lao thuộc về cô quét dọn hay là của người mẹ kế trông có vẻ rất hiền lương thục đức kia của cậu.
Chu Vọng Thư ngồi xếp bằng trên thảm mở vali ra bắt đầu dọn hành lý. Đồ cậu không nhiều, sách vở cấp hai đều nhờ chú Trần xử lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-xua-sao-lai-toi/474489/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.