Khi Khả Hân mơ màng tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau. Cô đã hôn mê hết một ngày một đêm. Khi vừa mở mắt thức giấc, cô lờ mờ thấy cảnh vật xung quanh, rồi mọi thứ dường như rõ ràng hơn, cô nhận ra cái trần nhà màu trắng này, cô đã ở đây suốt một năm tập vật lý trị liệu. Chợt nắm tay chặt hơn khi nhận ra trần phòng bệnh viện cô phát hiện tay mình đang cầm chặt một thứ gì đó. Nhìn qua cô thấy tay mình đang nắm chặt góc áo của Hữu Quân, còn anh đang nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế gần đó xem tài liệu. Chiếc áo bị cô nắm chặt anh cũng đắp luôn lên người cô. Khả Hân cảm thấy ngượng ngùng, không biết anh đã ở đây bao lâu rồi, cô đã giữ áo anh bao lâu mà khiến anh phải đem cả công việc đến đây giải quyết nhỉ.
- Em tỉnh rồi à?
- Ừm… Tôi đã làm phiền anh à? Trả áo lại cho anh này.
- Không sao, nếu muốn đi tôi có thể mặc áo sơ mi trở về. Là tôi rảnh nên bảo cô út của em về nhà nghỉ ngơi. Tôi sẽ ở đây với em cả ngày hôm nay.
- Sao cơ?
Ôi hạnh phúc bất ngờ từ trên trời rơi xuống trúng đầu làm cho Khả Hân đơ luôn, cô như đứng hình trong vài giây, không biết nên phản ứng như thế nào.
- Sao vậy, em không chào đón tôi à?
- Không có, làm gì có chứ…là vì quá bất ngờ. Tôi không nghĩ giám đốc sẽ ở lại chăm sóc tôi. Anh thấy đó, tôi không bị nặng cho lắm, chỉ gãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-xa-la-than-quen/168711/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.