Minh Khôi nhìn ngắm xung quanh căn hộ một lượt, nhìn kết cấu căn hộ kế bên có liên kết chặt chẽ với nơi này cậu nhíu mày. Khi còn đang quan sát mọi thứ thì Khả Hân xuất hiện vỗ vai cậu khiến cậu có chút giật mình.
- Làm gì mà giật mình dữ vậy ông? Đi ăn trộm à?
- Đang nhìn kết cấu hai căn nhà, bà biết mà thói quen rồi.
- Ừ, có đem thứ tôi nhờ ông không?
- Có, điện thoại bà thì vứt đi rồi, nhưng thứ lưu trong thẻ nhớ thì còn nguyên. Không nghĩ đến trong Bảo Thịnh lại phức tạp vậy, hay bà nghỉ việc đi. Về phụ công ty tui.
- Biến, chị đây không đi làm vì lương.
- Ồ! phải rồi đi làm vì trai đẹp, thậm chí còn chẳng cần mạng biết đó là bẫy vẫn nhào vô cứu người mà.
Minh Khôi nghiến răng nghiến lợi nói. Khi xem lại đoạn video ấy tim anh như thót lại, sao cô có thể lao vào cái bẫy đó mà không hề suy xét dù là một khắc như thế.
- Lúc ấy tui chỉ nghĩ đến cứu người, ông biết đó, tui biết võ, khả năng vận động tốt nếu bị thương sẽ đỡ hơn người thường.
- Phải rồi, học võ là để phòng thân không phải để bà cậy mạnh lao vào nguy hiểm cứu người hay dùng thân thể của mình để người khác an hoàn. Sao bà lúc nào cũng xem an nguy của bản thân là thứ yếu thế hả? 8 năm trước cũng thế, bây giờ cũng thế. Năm đó nếu không phải vì bà dùng thân thể mình che chắn cho bà chị Hạ Vũ ngồi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-xa-la-than-quen/1672839/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.