Chu Tam nghe nói thế muốn tranh thủ thời gian chạy tới nhìn xem thử, nhưng lần này khi tôi ngẩng lên lại không có cái gì hết.
“Tôi không có lừa anh, vừa rồi đúng là tôi đã thấy được!”
Chu Tam khoát tay áo.
“Tôi không phải nói cậu gạt tôi, tôi chỉ là tò mò là không biết thứ này đã được chôn trong lòng đất bao nhiêu năm, vì sao lại có một vật như vậy.”
“Có thể chỉ là oan hồn”
Đây có lẽ là cách lý giải dễ hiểu nhất, cũng dễ giải thích nhất, chứ không nếu một người còn sống sờ sờ mà sống lâu như thế, không chừng là thành tinh rồi cũng nên.
“Cái rắm ấy, oan hồn nào có thể tác oai tác quái trước mặt tôi như thế. Ông đây quăng cho một lá bùa dán chặt lên tường, còn không bắt được cơ à?”
Chu Tam rủa thầm lừa thần gạt quỷ, lúc này mới nắm tay vịn của thang dây trực tiếp bò lên.
Cái thang dây này treo một góc chín mươi độ. Một đường đi thẳng lên trêи, chỉ mới nhìn thoáng thôi đã cao đến chóng mặt rồi, đừng nói chi bây giờ còn phải leo lên trêи kia.
Lúc này nếu leo lên, lỡ như trêи kia rơi xuống dao gậy gì đó thì không phải người trêи thang dây bị đâm thành mấy lỗ mất thôi.
Chu Tam hiển nhiên không nghĩ ngợi nhiều như thế, giờ phút này đã leo lên được bốn năm mét, một bên vừa bò, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn.
Bất thình lình, tôi hình như vừa thấy ánh đèn yếu ớt xuất hiện trêи bậc thang, nhưng nhìn kỹ lại thì không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vot-xac/1690731/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.