Chương trước
Chương sau
Quả thật là ở đây có chút khác biệt!
Dường như do trước đó nước bị khuấy động nên phù sa lắng đọng ở dưới đáy bị nổi lên hoà vào nước, lúc này mặt nước dịu lại, phù sa mịn màng cũng rơi xuống, tất cả đều đọng lại trêи cánh cửa lớn trước mặt.
Quan sát kĩ hơn, sau khi lớp bùn bám trêи cửa đã lắng xuống. Rõ ràng hình thành hai dấu bùa.
Nhìn lá bùa này, trong lòng tôi luôn cảm thấy khó chịu, lấy tay lau nhẹ đi lớp bụi bám trêи cửa, chẳng mấy chốc, hai lá bùa hiện ra.
Chỉ là lúc đầu tôi cũng không quá để ý, toàn bộ tâm tư đều dồn vào thi thể bên trêи, hiện tại xem ra chuyện này không đơn giản như lúc trước nghĩ nữa.
Nếu như chỉ là một lối thoát thân, thì cần gì phải có phù chú như trước mặt thế này?
Mơ hồ ghi nhớ phù chú trêи cánh cửa đó. Tôi quay người rời đi, lúc này, tôi bỗng nhìn thấy hai bóng đen lướt qua trêи đầu mình, đôi mắt trắng bệch đó không khác gì những gì tôi đã thấy khi nãy.
Chỉ là những thứ này liên tục ẩn mình vào trong bóng tối, nhìn thoáng một lần rồi chẳng thấy đâu nữa.
Nhanh chóng bơi lên bờ, hồi tưởng lại hai lá bùa dán trêи cửa, tôi không rảnh nói nhảm với Chu Tam mà trực tiếp kể hắn nghe về hai lá bùa ở dưới nước.
Chu Tam cau mày, một lúc lâu sau, hắn nhẹ giọng hỏi: “Lá bùa đó trông như thế nào?”
Chu Tam hỏi câu này, tôi đã có chuẩn bị, trực tiếp diễn tả hình dáng lá bùa một lượt, tôi lại sợ hắn nghe không hiểu, liền lần nữa vẽ lá bùa ra.
Không ngờ Chu Tam trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, vừa rồi lúc rơi xuống nước khuôn mặt cũng chẳng biến sắc, thế mà lúc này nhìn thấy lá bùa, sắc mặt liền trở nên khó coi, kêu lên một tiếng thật khó nghe!
“Anh làm gì phản ứng quá lên thế?”
Khuôn mặt của Chu Tam trở nên cứng nhắc như khỉ chết, tất nhiên tôi có thể nhìn ra biểu hiện này rất bất thường, nhưng nhất thời vẫn không hiểu được rốt cuộc có bí ẩn gì, dù tôi có nhìn lá bùa này như thế nào đi nữa, tôi cũng không tài nào lý giải được.
“Cậu có nhớ tôi có nói với cậu là ở đây từng có người dưỡng thi không?”
Chu Tam đột nhiên mở miệng làm tôi một phen chấn động, quả thật trước đây hắn đã từng nói như vậy.
“Nhớ chứ. Có chuyện gì à?”
Chu Tam thở dài, rồi nói tiếp: “Đây là dưỡng thi chúng ta vừa thấy được, nhưng sợ là chúng ta khó có thể mở được cánh cửa này. Lá bùa này là một lá bùa phong ấn thi thể, hơn nữa nó cũng không phải là một lá bùa phong ấn bình thường.”
Chu Tam hít vào một ngụm khí lạnh, thẫn thờ đứng nhìn lá bùa.
Tôi nhìn xuống đáy nước. Trong lòng có chút nghi hoặc, nơi này làm sao có thể là nơi phong ấn thi thể được? Nếu nói về những ngôi mộ bình thường thì thôi đi, đây là một ngôi mộ cổ!
Tôi không thể quyết định được trong chốc lát. Ngẩn người sững sờ nhìn chằm chằm vào hố chôn.
“Có lẽ chỉ là một loại thủ thuật che mắt, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, cho nên cũng vì thế mà không có người mở nó ra. Nhất là những người vào lăng mộ sau này, phần lớn là người trong nghề. Đoán được rằng bọn họ nhìn lá bùa này đều biết nó có nghĩa gì, hơn nữa lúc trước ở đây không có nước.”
Khi tôi nói điều này, Chu Tam vẫn lắc đầu, nhưng tôi có thể thấy hắn không còn căng thẳng như trước nữa.
“Anh nghĩ những gì tôi nói có lý không?”
Liếc nhìn Chu Tam một cái, tên này không biết đang tính toán cái gì, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên.
“Lúc trước cậu cũng đã thấy rõ. Những hố tuẫn táng này khắp nơi đều có.”
Tôi nhất thời không phản ứng kịp, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra ý của Chu Ta, vội vàng trả lời: “Tôi không rõ lắm. Nhưng tôi nghĩ mình có thể nhìn lại một lần nữa xem có điểm giống nhau không.”
Dù sao tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của Chu Tam Tam liền chạy tới, cho dù có rất nhiều nấm mồ hay hố chôn cũng không có thời gian để nhìn rõ.
Nhưng theo trực giác tôi vẫn cảm thấy không nên mở cánh cửa dưới nước ra thì tốt hơn.
Cho đến khi tôi và Chu Tam tìm kiếm khắp các ngôi mộ xung quanh, không thấy nấm mồ hay hố chôn nào như vậy nữa. Nói cách khác, trước mắt tất cả những thứ này, quả thực chỉ có một cái hố chôn này là có cửa.
Bây giờ, chúng tôi mới bình tĩnh lại.
“Xem ra cho dù có như thế nào cũng phải mở ra thôi.”
Chu Tam cười khổ. Sau đó hắn lấy ra một đoạn dây thừng trong balo đưa cho tôi.
“Vì để an toàn, cậu không được đứng ở bên dưới. Trước tiên đem dây thừng buộc vào cửa trước, sau đó kéo dài lên bờ. Chúng ta cùng nhau kéo. Dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không có mối đe dọa nào ngay lập tức. Ít nhất sẽ có thời gian để phản ứng.”
Tôi nhìn sợi dây trong tay Chu Tam, có chút khó chịu. “Anh có dây, sao không lấy ra sớm hơn!”
Nếu như trước đây biết Chu Tam có một sợi dây thừng, đâu có phiền phức như vậy. Không chừng lần đầu tiên xuống nước đã có thể mở được cửa ra rồi.
“Cậu không hỏi, tôi làm sao biết được, chẳng phải hiện tại cũng đã lấy ra được rồi hay sao?”
Chu Tam liếc tôi một cái. Sau đó hắn ném sợi dây vào tay tôi.
Mặc dù cảm thấy có chút không vui, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, cầm lấy sợi dây thừng được Chu Tam ném cho. Một lần nữa lao xuống nước.
Lần này có vẻ dễ dàng hơn lần trước, những thứ cản trở tôi trước đây, bao gồm cái bóng đen và đôi mắt trắng dã đều không xuất hiện.
Dễ dàng buộc sợi dây vào vòng đồng của cổng, tôi quay người lên bờ.
Đưa đầu dây còn lại cho Chu Tam, sau khi nắm được trong tay hắn dùng lực giật mạnh.
“Đừng lo lắng, dây tôi buộc mà anh còn không yên tâm à?”
“Nhưng không phải vì thế mà không lo lắng. Chắc chắn một chút mới yên tâm.”
Chu Tam đưa cho tôi một đầu, rồi sau đó mới tiếp tục nói: “Tôi kêu một hai ba, chúng ta cùng nhau kéo. Đến lúc đó mặc kệ đáy nước có động tĩnh gì, tôi sẽ không chạy trốn trước, thấy rõ ràng mọi thứ rồi nói tiếp! Đây chính là hy vọng duy nhất.”
Chu Tam nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa dưới nước và nhỏ giọng nói.
“Là hy vọng cuối cùng sao…”
Tôi đột nhiên cảm thấy những gì Chu Tam nói có chút viễn vông, nhưng có vẻ sự thật là như vậy. Dù sao thì chúng tôi cũng đã quan sát hết xung quanh rồi, chỉ còn những chỗ khác như cửa ra vào, gần như toàn là xác với xương, cùng lắm cũng chỉ có một cỗ quan tài nằm lặng yên trong hố chôn.
“Ok, tôi nghe theo lời anh.”
Tôi trả lời ngắn gọn, không biết câu này có mang lại niềm tin cho Chu Tam hay không mà tên này gật đầu lia lịa, liếc nhìn tôi rồi siết chặt sợi dây trong tay.
“Tốt, vậy chúng ta bắt đầu thôi!”
Chu Tam nhanh chóng nhìn chằm chằm vào mặt nước, sau đó nói: “Một!”
Tôi cũng đặt tầm nhìn vào hố chôn!
“Hai!”
Tôi dần dần nắm chặt sợi dây trong tay!
“Ba!”
Gần như toàn bộ sức lực đều dồn vào, lúc này Chu Tam đột nhiên ngã xuống, toàn thân tôi căng thẳng đến cực điểm, sau đó tay tôi đột nhiên dùng lực, kéo thẳng sợi dây từ trái sang phải.
Nhưng điều mà tôi và Chu Tam đều không nghĩ tới đó là cánh cửa mà chúng tôi tưởng rằng sẽ khó mở thì lại đột ngột mở ra một cách dễ dàng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.