Chương trước
Chương sau
Có thể không đi được không? Tôi thừa nhận mình cũng ham hố, mọi thứ ở thành phố suýt chút nữa đã dọa tôi tè ra quần.
“Ông, cháu là cháu đích tôn của ông đấy” Tôi toát mồ hôi nói
“Bởi vì là người thân nên mới phải đi” Ông nội nói lại
Đã vậy tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc mang theo Chu Tam ra ngoài, Cát Uyển Nhi và Từ Phượng thì đều ở lại.
Đi theo thôn dân kia vào đập nước phía tây, trưởng thôn đã ở đó cùng một đống người vây xem xung quanh. Thấy không phải cha và ông nội tôi tới họ đều có vẻ thất vọng.
“Tiểu Tùng, ông nội cậu với Trần Ấn đâu?” Trưởng thôn lên tiếng
Tôi nói hết mọi chuyện cho ông ấy, hiện tại tất cả đều phụ thuộc vào Chu Tam.
Hắn yên lặng nhìn đập nước bên dưới, có một vài thi thể đang trôi nổi trong đó. Những khuôn mặt úp ngửa bồng bềnh, còn lại thân hình đều bị chìm xuống
“Thi thể không vớt được” Không bao lâu sau Chu Tam mở miệng, “Thôn trưởng. Tôi muốn một con gà trống, một con chó đen lớn, ống mực, bút chu sa, giấy vàng cùng hương tiền”
“Cái này…”
“Trưởng thôn muốn đảm bảo an toàn cho thôn dân cũng được thôi, thích không vớt thì không vớt”
Chu Tam dù sao cũng không phải người trong thôn, chẳng có nghĩa vụ gì phải vớt thi thể lên cả. Thôn trưởng vẫn còn hơi nghi ngờ, tôi mới ghé sát tai ông ấy khuyên nhủ
Thái độ của ông nội tôi đối với Chu Tam lần này khác đối với đạo sĩ béo lần trước. Có lẽ hắn thực sự có bản lĩnh.
Trưởng thôn đành phải đáp ứng, bảo mấy người vây xem xung quanh tản ra rồi ông cũng rời đi để chuẩn bị đồ
“Người anh em, cậu sợ không?” Trong lúc nhàn rỗi, Chu Tam quay qua hỏi tôi
Tôi liếc hắn ta một cái, có thể không sợ hả? Nếu không phải bị bắt buộc, tôi chẳng thèm ăn bát cơm này đâu. Tôi lười để ý ánh mắt hèn mọn của hắn, một mực cúi đầu
Đột nhiên thấy thi thể trêи mặt nước cứ nổi lên chìm xuống, biến mất rất nhiều lần., tôi vội vàng chỉ phía dưới hét lên, “Thi thể đang cử động!”
Chu Tam cất lại hứng thú, vẫn như cũ nhìn nó
Trời đã chạng vạng tối. Nhìn từ trêи xuống, mặt nước tối đen không thấy thứ gì cả, nhưng thi thể đúng là có di chuyển
Bên cạnh có chiếc thuyền nát trưởng thôn chuẩn bị sẵn cho ông nội đi vớt xác, Chu Tam liền bước lên rồi quay lại gọi tôi
“Cái gì? Không phải anh nói thi thể không vớt được sao?” Tôi không dám bước tới. Cho dù có bơi tốt thì trái tim của tôi vẫn yếu đuối lắm.
“Nếu cậu sợ thì không cần đi, nhưng phải tự lo cho bản thân” Chu Tam nghiêm túc nói rồi chống sào tiến lên
Nghe xong lòng tôi tự nhiên hơi hồi hộp. Mắt thấy con thuyền dần dần tách khỏi bờ, tôi vội vàng sải chân bước lên
M*, ai lại lấy mạng sống ra đùa bao giờ
Lúc thuyền đi đến, mấy thi thể lập tức bất động, chúng thậm chí còn bị sóng đánh mà lắc lư nhẹ nhàng
Sau khi sát lại gần, Chu Tam lấy sào chọc chọc vào thi thể, nó liền lật lại. Tôi bị dọa ngã đập ʍôиɠ xuống thuyền, không muốn nhìn nữa nhưng mắt vẫn chăm chăm không rời. Dạ dày lộn nhào một hồi, tôi ghé bên mạn thuyền nôn thốc nôn tháo.
Tình huống gì vậy? Thôn dân nói buổi sáng mới phát hiện cả nhà hai người họ chết trong đập nước, đến bây giờ mới chỉ được có một ngày mà thi thể lại thành xác khô, chỉ còn da bọc lấy xương. Lúc Chu Tam đâm sào liền xuyên thẳng qua da, bên trong vô số hắc trùng chui ra, tản đều dưới nước
Lúc này tôi chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ thấy ngay một thi thể ngửa mặt trước mắt, từ trong miệng chui ra một con trùng lớn khá giống con rết nhưng lại không giống hẳn, trêи đầu mọc cặp sừng kỳ dị y hệt cái kẹp tóc. Tôi chưa từng thấy chúng trước đây bao giờ.
Thứ kia trong miệng hắn bò ra, dài như con lươn.
Mới nhịn được xuống, dạ dày tôi một lần nữa lộn nhào, dịch vị không nhịn được trào lên. Trong lỗ mũi thi thể, trong mang tai…..Cứ chỗ nào có lỗ chui ra được là lại thấy mấy con trùng dài ngoằn đó, ngay vị trí
lũ hắc trùng trước đó chui ra.
“Đệch…. Mợ!”
Tôi vẫn còn nôn khan. Thời điểm tôi đưa tay lên vuốt ngực mới nhìn rõ trêи cánh tay tôi cũng đầy một đống trùng lớn trùng nhỏ. Tôi bị dọa hét toáng lên, lấy tay kia ra sức đập phủi
Đánh hết mấy cái chúng mới chịu rơi xuống
Tôi không còn dám nhoài người bên mạn thuyền mà đã sớm chui tọt vào trong lòng thuyền.
Mấy thi thể khác vẫn đang trôi nổi, Chu Tam nói: “Hiện tại tôi biết vì sao lại khó vớt xác lên rồi”
Nếu bây giờ tôi mà mở miệng, hàm răng run lẩy bẩy sẽ lập tức cắn trúng ngay đầu lưỡi. Tôi kinh hoàng nhìn xung quanh, sợ mấy con trùng lại bò lên.
Chu Tam nhanh chóng chống thuyền quay lại, sắc trời càng lúc càng tối, đập nước cũng nổi gió lớn. Tôi thoáng ngửi thấy một mùi tanh rất dày, bụng tiếp tục khó chịu.
Tôi cố gắng nhịn lại, không dám tiến tới nôn mửa
Mùi tanh ngày một nồng, tôi không thể khống chế được nữa. Đồ ăn trong dạ dày đã vọt lên tới cổ họng. Thuyền bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó, chúng tôi theo quán tính nhào tới trước mấy bước. Dịch trong yết hầu bị nuốt xuống lại.
Nhưng mà trêи mặt nước chẳng có gì cả, Chu Tam đi lên xem xét, tôi cũng tò mò thò đầu ra. Chỉ thấy dưới đáy nước có một thứ đen sì phiêu đãng trôi đi, Chu Tam lại không thấy gì cả, vẫn còn đang tìm kiếm
“Anh đang làm gì vậy, nhanh đi vào đi” Tôi quát to
Chu tam kinh ngạc. Không chịu nghe lời tôi, con mắt nhìn tôi như nhìn kẻ bị tâm thần phân liệt
Tôi một bên thở hổn hển, một bên
dứt khoát tiến lên chống thuyền.
Mới cầm vào được cây sào, chiếc thuyền nát này bỗng rung lắc kịch liệt. Ngoại trừ chúng tôi tạo ra gợn sóng, mặt nước xung quanh lại bình tĩnh đến sợ
Tôi không dám tưởng tượng ai đang ở trong nước lắc thuyền. Đáng lẽ ban nãy tôi không nên nghe lời Chu Tam dụ dỗ mới đúng.
Lòng tôi lo lắng đến mức không cầm nổi cây sào tre
Tôi đành vứt nó xuống, đến bên cạnh Chu Tam. Hắn kéo lấy cánh tay tôi, dọa cho tôi giật cả mình, quay người mắng hắn, “Anh làm tôi sợ chết khϊế͙p͙ đấy”
Tên này chẳng hiểu sao đường đường là một đại nam nhân, cánh tay lại không có chút nhiệt độ nào. Hắn vẫn không để ý tới tôi, mở miệng cắn một ngón tay tôi rồi nhỏ máu xuống dưới nước, thân thuyền mới chậm rãi yên lặng.
Chu Tam trở về giữa thuyền, nhẹ nhàng nhặt cây sào tre lên tiếp tục chống đi. Tôi cuối cùng cũng thở ra một hơi, ngồi dựa vào lòng thuyền
Ai ngờ vừa rũ mi mắt xuống tôi đã trông thấy mấy thi thể đằng sau đều chìm hết xuống dưới, sau đó lại nổi lên, thân hình trương to hướng phía chúng tôi bơi tới, mạnh bạo trừng lớn con mắt, khuôn mặt tái nhợt không ngừng rung răng tru tréo
“Nhanh lên, nhanh lên!” Tôi vội vội vàng vàng, còn lấy hai tay giúp rẽ sóng
Thuyền vừa cập bờ, Chu Tam một bước nhảy lên mặt đất. Thân thuyền một lần nữa bị hắn làm cho lay động. Tôi run cầm cập đứng dậy, vốn dĩ chân đã nhũn cả ra, lúc này lại thêm ngã nghiêng.
Tiếng gào thét ngày một gần, sau lưng tôi túa mồ hôi lạnh đến phát ngứa, căn bản không dám quay đầu, cứ một mực đứng dậy rồi lại nghe thấy tiếng Chu Tam thúc giục, nhanh chóng chạy vào bờ.
Vậy mà tôi lại không có tiền đồ đạp hụt một bước, rơi vào trong nước, may thay Chu Tam kịp thời bắt được cánh tay tôi
Những thứ kia đã sớm chạm đến chân làm tôi hét toáng lên, Chu Tam một tay ra sức kéo tôi lên. Thứ phía dưới lại cắn lấy ống quần tôi, cả hai bên đều đồng thời dùng sức xé quần tôi đến tận bắp đùi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.