Hạ Diệp Trầm giả bộ không nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Từ Nhất Nặc. Cô mỉm cười:
"Vậy để em đưa chị một đoạn. Thời gian qua chị đã vất vả vì em lắm rồi!"
Từ Nhất Nặc vỗ vai cô: "Không sao, gặp được nhau đều là duyên số mà."
Một thứ duyên số rất kỳ diệu, khiến cho chúng ta nhớ đến mãi sau này.
Hai người nắm tay nhau thật chặt, sau đó, Hạ Diệp Trầm tiễn Từ Nhất Nặc ra tận cửa bệnh viện, nhìn theo chiếc xe taxi chở cô ấy đi xa dần.
Trời dài đất rộng, chẳng biết đến bao giờ mới lại có thể gặp mặt một lần.
Hạ Diệp Trầm mang theo sự cảm khái đó trở lại phòng bệnh. Cửa vừa mới mở, cô đã ngỡ ngàng đến quên cả hít thở.
Tạ Niên biến mất.
Trên giường chỉ còn lại chăn đệm đã gấp gọn gàng. Y tá đang đứng trước giường bệnh, ghi chép cái gì đó.
"Cô ơi, bệnh nhân này tỉnh rồi, được đưa đến phòng khám sao?"
Cô y tá lắc đầu:
"Cô không biết sao? Bệnh nhân vừa tỉnh dậy đã yêu cầu xuất viện rồi. Chúng tôi hỏi anh ta có cần báo với cô không, anh ấy nói không cần."
Không cần!
Lời này khiến cho lòng Hạ Diệp Trầm hụt hãng. Người đàn ông kỳ lạ này, cô mới gặp anh có hai lần. Cả hai lần anh đều cứu cô đến mức phải nhập viện, nhưng sau khi tỉnh lại, giống như hai người chưa từng quen biết nhau vậy.
Không biết có phải vừa từ biệt Từ Nhất Nặc hay không, trong lòng Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429760/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.