Anh không ngạc nhiên chút nào, gọi tên cô. Nhưng Hạ Diệp Trầm lại nghĩ rằng anh hỏi tên mình, bèn trả lời:
“Đó là tên thật của tôi! Vì một số lý do, trước đây tôi phải dùng tên giả.”
Tạ Niên vẫn nhìn cô không rời mắt, hỏi nhỏ:
“Cô Hạ, Tạ Niên không thân không thích, nếu như tôi có chuyện gì, cô có thể để tang cho tôi không?”
Một người để tang cho người khác, một là con cái tang cha mẹ, hai là vợ chồng tang... bạn đời.
Tạ Niên hỏi xong, bản thân lại tự cười chính mình. Anh rất ích kỷ, ích kỷ đến mức dù có chết cũng không muốn nhường cô cho bất cứ ai.
Những lời anh nói ra, sao mà thật hão huyền.
“Đùa thôi!”
“Không được nói bậy!”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Hạ Diệp Trầm nén lại cảm xúc khó chịu trong lòng, nghiêm mặt lại:
“Anh nhất định không sao đâu!” “Sau này sẽ có rất nhiều người yêu anh, cần anh."
“Say này, anh sẽ có vợ, có những đứa con ở bên cạnh. Biết đâu cô ấy đang ở đâu chờ anh đấy!”
“Tạ Niên, đừng bỏ cuộc được không?” Hạ Diệp Trầm vừa nói, vừa nhận ra giọng mình đang run rẩy. Cô cảm nhận được sự sống của Tạ Niên dần trôi đi,
người anh lạnh toát, các cơ thịt căng cứng lại.
“Nhanh lên! Lương Duật Thành, cứu người!”, cô hướng. về phía bước chân đang gần dần mà hét lên.
Bên tai cô, Tạ Niên ra một câu hỏi:
“Nếu như tôi tỉnh lại, cô ấy sẽ xuất hiện trước mặt tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429758/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.