Hạ Diệp Trầm tỉnh lại khi đã chiều muộn. Cô hơi cựa mình, cảm nhận được một vòng tay đang ôm chặt lấy mình.
Là Tạ Niên. Người anh cứng còng, không hề có bất cứ tri giác gì. Nếu như không phải l*иg ngực vẫn còn phập phồng nhè nhẹ, có lẽ cô đã tưởng anh là người chết rồi.
Hạ Diệp Trầm mất sức lực rất lớn mới có thể thoát ra khỏi vòng tay mạnh mẽ của Tạ Niên. Cô bò dậy, nhìn người đàn ông.
Hai người đang nằm trên một bờ suối cạn. Xung quanh toàn đá sỏi. Nước ngâm nửa thân người, lạnh buốt cắm căm.
“Tạ Niên, anh không sao ch
Hạ Diệp Trầm dồn toàn bộ lực vào tay, kéo người đàn ông dậy.
Nhưng lưng anh vừa mới nhấc lên một chút, một màu đỏ chói mắt đã đập vào mắt Hạ Diệp Trầm.
Nước suối mang theo máu loãng, từng dòng vô tình chảy đi. Cô hoảng sợ, không dám chần chừ ôm Tạ Niên lên bờ. Chân cô đang bị trẹo, việc ngày thường rất đơn giản lúc này lại rất khó nhọc.
"Tại sao lại thế này?"
Cô nhìn lưng áo của Tạ Niên, trong lòng nhói lên rất khó chịu.
Vết bỏng trên người anh chưa kịp khỏi, lại bị đá sỏi sắc lạnh cắt ngang qua, tạo thành những vết thương lớn. Máu chảy ra mang theo màu tím tái. 𝑻ìm đọc 𝘁hêm 𝘁ại ~ 𝑻R𝓾𝐌𝑻RU𝗬𝐄N.𝚅𝓷 ~
Chẳng trách dòng suối cạn đầy đá sỏi như vậy, nhưng ngoại trừ đầu óc choáng váng, cô không hề cảm thấy người bị thương quá nặng.
Không phải do cô may mản, là người đàn ông chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429756/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.