Hạ Diệp Trầm không biết mình nghĩ đến cái gì, mà khi Tạ Niên hỏi, cô lại bật ra hai từ "đám cưới". May mà hai người không quá thân quen, cô nói có người vừa cầu hôn mình, cứ trả lời chống chế như vậy, anh cũng không hỏi nữa.
Hạ Diệp Trầm ở cùng Tạ Niên cả đêm, sáng dậy, anh không hề quay lại nhìn cô chút nào.
"Cô Diệp, chúc cô trăm năm hạnh phúc. Tạ Niên vẫn khỏe, cô mau về nhà chuẩn bị đi."
Hạ Diệp Trầm nhìn bóng lưng anh, cảm thấy người đàn ông hình như đang chìm trong cô độc. Sự lặng lẽ của anh khiến cô hoảng hốt.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?". Thấy cô vân chưa đi, Tạ Niên thắc mắc.
"Ừm, con trai của tôi nói muốn cảm ơn anh. Nhưng tôi sợ thăng bé ồn ào làm phiền nên không để nó ở lại. Việc đó, tôi thay thằng bé, cảm ơn anh."
Tạ Niên như nhớ đến điều gì đó, cười lớn:
"Thăng bé dù gì cũng gọi tôi một tiếng bố. Là chuyện bố làm cho con mà thôi. Cô Diệp về đi thôi, không cần cảm ơn."
Hạ Diệp Trầm lúc này không còn lý do gì để ở lại nữa. Cô dặn dò qua y tá mấy câu, rồi ra về.
Cô không gọi Thẩm Hoäc, mà tự mình bắt xe đi. "Cô gái đi đâu vậy?" “Khách sạn Mẫu Đơn đi."
Hạ Diệp Trầm vô thức bật ra cái tên này, nói xong thì hối hận muốn cản đứt lưỡi mình.
"Cô muốn tham dự lễ cưới hả?" Tài xế nhìn bộ trang phục xuề xòa trên người cô, mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429747/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.