Đến khi Trầm Thiết Vỹ đi xa rồi, Hạ Diệp Trầm vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Cô đã hóa trang thật kỹ, nhưng Trầm Thiết Vỹ và mẹ hắn là hai con cáo già, khiến cho mỗi bước đi của cô trong căn nhà này đều phải thật cẩn trọng.
Nhu Hoa chỉ là một người giúp việc tạm thời. Những ngày này phụ trách quét tước lại vườn, trang trí nhà cửa, đưa cơm cho người "không mời mà đến" như Trầm Dư Niên.
Tối đến lại ngủ ở dãy phòng lụp xụp dành cho người làm.
Phạm vi hoạt động của cô rất lớn, nên có thể tự do làm điều mình thích. Những người giúp việc cũng đều là người mới, không ai nhận ra ai. Thậm chí có bao nhiêu ngưởi còn không rõ, cho nên nhiều lúc Hạ Diệp Trầm hoàn toàn có thể biến mất một cách hợp lý.
"Có thứ đó chưa?", nghe thấy tiếng người vừa nói, cô muốn kêu trời. Đây lại là tiếng của Trầm Thiết Vỹ.
"Thiếu gia, nhưng việc này nếu như không nói cho phu nhân biết, sợ là...
"Sợ gì? Tên khốn kia là con của ả đàn bà bà ấy ghét nhất. Tôi dạy cho hắn ta một bài học, lẽ nào bà ấy còn có thể trách mắng tôi không bằng!"
Con riêng!
Hạ Diệp Trầm nhạy cảm bắt được hai từ đó, bước chân chuẩn bị rời đi của cô bỗng nhiên khựng lại.
Con riêng của Nhậm Hạ Lan chắc chẳn chỉ Trầm Dư Niên.
Trầm Thiết Vỹ không biết rằng có người đang nghe lén mình. Hẳn ta vẫn tiếp tục với thảo luận ai đó.
"Thứ thuốc này dùng thế nào?"
Người kia trả lời:
"Chỉ cần pha vào trong rượu, đảm bảo hẳn ta sẽ phải hộc. máu trong mấy ngày liền. Phổi sẽ bị tổn thương suốt đời, nhưng không chết ngay được."
Thật độc ác, Hạ Diệp Trầm căm giận trong lòng.
Trầm Thiết Vỹ chậc chậc hai tiếng: "Vậy thì dày vò đến chết, nhưng lại đúng như ý tôi. Dù gì mẹ tôi bà ấy cũng muốn nó sống sót để chịu dày vò mà."
"Chúc cậu chủ thành công loại bỏ được người mình ghét."
Hạ Diệp Trầm nghe xong tất cả, thấy không thu được thêm tin tức gì nữa mới quay đi.
Tối đến, trong ý muốn, Nhậm Hạ Lan lại mời Trầm Dư Niên đến ăn cơm tối cùng gia đình.
Hạ Diệp Trầm hơi chau mày, biết răng nếu như Trầm Thiết Vỹ muốn ra tay chỉ có trong thời gian này.
Cả buổi chiều nay có người luôn theo sát, cô không có cách nào liên lạc được với Trầm Dư Niên, chỉ còn cách cầu nguyện cho anh đừng đến.
Nhưng anh vẫn đến. Hạ Diệp Trầm hoảng hốt trong lòng. Cô không được vào trong nhà ăn phục vụ, chỉ có thể đứng bên ngoài, chờ người
nhà sai bảo để lấy đồ.
Trầm Thiết Vỹ nhìn chiếc xe lăn của Trầm Dư Niên dần tiến về phía bàn ăn, phá lên cười: "Anh trai, mấy tháng không gặp, khí chất của anh càng ngày càng hơn người rất nhiều."
Những lời này, Hạ Diệp Trầm nghe thật muốn nôn, không biết Trầm Dư Niên sẽ nghĩ gì nữa.
Ngay cả Nhậm Hạ Lan cũng ngạc nhiên trước thái độ của con trai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]