Người bán kẹo lấy cho Diệp Vấn mấy que kẹo hồ lô, nói cười đon đả.
“Cháu gái đừng giận mẹ, mẹ cũng vì sợ cháu bị sâu răng xấu xí thôi. Còn bố cháu thì đúng là cưng chiều cháu quá, đến ông đây cũng phải ghen tị với cháu gái.”
“Chúng tôi không...”, Hạ Diệp Trần còn chưa nói hết câu, Lương Duật Thành đã đón lời: “Để chú chê cười rồi, con bé hơi nhõng nhão.”
“Không sao, không sao. Trẻ con mà”
Mọi người nói nói cười cười, mà không biết rằng một người ở cách đó không xa đã nhìn thấy hết. Ông ta giơ điện thoại trong tay lên, chụp liền mười bức.
Đúng lúc có chiếc xe đi tới, Hạ Diệp Trầm bị mất thăng bằng. Lương Duật Thành vươn tay ra, ôm lấy eo cô kéo vào trong ngực mình.
Tin nhắn gửi đi: “Tạ tổng, hôm nay tôi gặp con trai của anh, lại còn thêm cả một bé gái. Mẹ của chúng xinh đẹp thật, nhưng tại sao người đi cạnh họ không phải Tạ tổng?” Chương Phàm vốn chỉ mang ý đùa vui. Lão biết Trầm Dư Niên có chút quan tâm đến Diệp Ngạn Trần, vừa hay gặp trên đường nên chụp mấy bức ảnh của cậu bé gửi cho anh.
Nào ngờ...
Khơi dậy cả một cơn cuồng phong.
Trầm Dư Niên nhìn chăm chằm vào màn hình điện thoại, những bức ảnh tấm nào cũng khiến người ta cay mắt. Cô tươi cười rạng rỡ, cô xấu hổ cúi đầu, cô nhìn chăm chăm mê say, cô yếu đuối cầu bảo vệ...
Chỉ có anh ngu ngốc đợi trong căn phòng lạnh lẽo này chờ cô gọi điện báo một câu bình an.
Chỉ có anh ngu ngốc, đặt cô vào nơi mềm yếu nhất trong lòng mình.
Chưa bao giờ Trầm Dư Niên thấy mình rơi vào tình thế nguy hiểm như lúc này. Một khi anh chưa lấy lại được diện mạo, chưa đứng được trên đôi chân của chính mình, chưa dẹp được Nhậm Hạ Lan, anh không có cách nào sao được với Lương Duật Thành. Mà người con gái đầu tiên khiến cho anh động tâm sẽ chạy mất. Trầm Dư Niên không chấp nhận điều đó.
Anh ném lại cảm giác điên cuồng muốn đập tan chiếc điện thoại, bấm một dãy số.
Bên kia điện thoại hơi ồn ào.
Anh hỏi: “Cô đang ở đâu?”
Hạ Diệp Trầm nhìn số điện thoại hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi thành lời:
"Sao anh lại biết số điện thoại của tôi?"
Trầm Dư Niên không hề nể mặt mà "hù” lạnh: "Cô tưởng ai cũng vô tâm như cô đấy à? Ngay cả số điện thoại của người ở bên cạnh mình sáng tối cũng không biết."
Mấy chữ ở bên cạnh sáng tối thật mập mờ, khiến cho người ta dễ hiểu lầm. Nhưng Hạ Diệp Trầm thậm chí còn không để ý đến những ẩn ý trong câu nói ấy.
"Đại thiếu gia, có chuyện gì không? Tôi đang bận việc." Truyện được cập nhật nhanh nhất tại TruyenHD nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé! Khá hay cho hai chữ bệnh viện, nếu như Chương Phàm không gửi những tấm ảnh kia, có lẽ anh sẽ tin cô vô điều kiện. "Bận việc? Tôi ra lệnh cho cô ngày mai trở về Vân Nam
ngay lập tức."
"Anh nói đùa, tôi mới trở về nhà còn chưa được một ngày." "Cô có cần tiền hay không mà dám cãi lời tôi."
Đúng là thần kinh, Hạ Diệp Trầm không muốn tiếp lời, chuẩn bị dập máy. Nhưng đúng lúc ấy, cô lại nghe thấy tiếng nói mềm nhẹ của anh.
"Cô đi rồi, không có ai nấy vừa khẩu vị của tôi cả." Không hiểu sao, Hạ Diệp Trầm nghe Trầm Dư Niên nói,
nhưng lại có cảm giác đang nghe thấy một con cún con rên lên làm nũng.
Đúng là bị điên rồi.
Làm sao có thể bị người này lừa được chứ. Cô đã nhiều lần chứng kiến anh ta dùng mấy câu nói đã dễ dàng thu phục lòng người, vậy mà còn bị lừa một lần nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]