"Được, cô đi đi!" - Hồng Tịnh San niềm nở vẫy vãy tay. Cạch. Cửa phòng đóng lại.
Hạ Diệp Trầm cũng không hề bật đèn, theo bản năng tìm thấy giường mình, ngả lưng xuống.
Hôm nay cô chúc cho Trầm Dư Niên tìm được người sẽ ở bên anh cả đời, vậy mà không ngờ, người đó đã ở bên anh từ lâu lắm.
Sở nguyện thành hiện thực, nhưng hình như cô không vui chút nào cả.
Tại sao? Trầm Dư Niên... anh và cô ấy, thực sự thân thiết đến mức ấy sao?
Hạ Diệp Trầm gần như mất ngủ cả đêm. Sáng dậy, hai mắt cô thâm quầng, nhưng vẫn phải cố kéo chăn dậy mà đi nấu ăn.
Trời mùa đông lúc này mới lờ mờ sáng, sương luồn qua ống khói, mờ mờ ảo ảo.
Cô nghĩ nghĩ, quyết định làm một bát chè trôi nếp dừa cho Trầm Dư Niên ăn sáng. Dù gì người đàn ông này cũng chiếu cố cô suốt nửa tháng qua, cứ như vậy không chào mà đi không phải phong cách của cô.
Hạ Diệp Trầm nấu xong, nhìn từng viên tròn được múc ra bát, thân hình hơi sững lại.
Cô bật cười, cuối cùng cũng hiểu được lòng mình.
Trôi nếp viên tròn. Thật ra trong thâm tâm, cô vẫn mong có ngày được đoàn tụ.
Bởi vì, cô lưu luyến nơi này, cũng lưu luyến một người ở nơi này.
“Thư Vân, em đang làm gì đó."
Một cánh tay đột nhiên quàng vào cổ khiến Hạ Diệp Trầm giật mình. Cô đưa mắt lườm Cố Thiên Lan: "Chị làm gì vậy? Mới sáng đã hù dọa người khác, không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429704/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.