"Tôi với anh không phải kẻ hâu ông chủ, mà là quan đồng minh lợi dụng lẫn nhau. Trầm đại thiếu gia quên rồi thì phải"
Đồng minh lợi dụng lẫn nhau. Cũng có thể phản bội lẫn nhau.
Trầm Dư Niên bật cười: "Thì ra cô chưa từng tin tưởng tôi.
Hạ Diệp Trầm vừa múc cháo ra bát vừa đáp lời: "Tin tưởng? Thứ vô hình ấy không cho tôi sự an toàn được. Tôi có người cần bảo vệ, có thứ cần theo đuổi, tôi không dám, cũng không thể nào để điểm yếu của mình hoàn toàn nằm trên tay anh được."
"Vậy cô muốn hỏi gì?", Trầm Dư Niên đón lấy bát cháo kia.
Hạ Diệp Trầm khựng lại, thì ra anh cũng biết cô có điều muốn hỏi. Khả năng hiểu lòng người của anh thật đáng sợ.
"Tôi muốn biết trong tay anh có chứng cứ gì? Nếu anh lừa
tôi, vậy quan hệ đồng minh giữa chúng ta kết thúc tại đây.
Trâm Dư Niên đưa tay lên miệng làm động tác "suyt": "Lúc ăn không nên nói chuyện không vui. Một lát nữa tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Hai người dùng bữa trong im lặng. Chỉ có tiếng nhai nuốt khe khẽ. Trầm Dư Niên ăn rất nhanh, nhưng động tác rất nho nhã.
Phảng phất, giống như anh mới là thiếu gia nhà giàu được yêu thương bảo bọc từ nhỏ.
Còn Trầm Thiết Vỹ kia mới là kẻ vô dụng khờ khờ dại dại trong mắt người đời.
Thế mới nói, khí chất của một người chưa hẳn tỉ lệ thuận với địa vị xã hội của người đó.
"Cô cho gì vào trong cháo, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429694/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.