Chương trước
Chương sau
Hạ Diệp Trầm thấy trước mắt mình nhòe lệ, không hề để ý động tác nhỏ nhặt ấy.

"Anh không nên dày vò mình như vậy. Tất cả những chuyện đó không phải do anh sai."

Hạ Diệp Trầm mất khá lâu mới có thể bình ổn được cảm xúc. Cô sắp xếp từ ngữ trong đầu muốn nói lời an ủi.

Nhưng người bên cạnh đã nghiêng đầu ngủ, hơi thở anh hơi nặng nề, chân mày cau lại đầy bất ổn.

Người này ngủ rất yên tĩnh, mà cũng rất phòng bị. Anh không cần ai, cũng không bao giờ tin tưởng ai.

Hạ Diệp Trầm rón rén đặt tay lên chân mày của Trầm Dư Niên, muốn làm giãn nó ra. Nhưng đúng lúc anh lại cử động, khiến cho tay cô vô tình dừng lại trên môi anh.

Bờ môi khô khốc vì thiếu nước, lại lạnh như băng. Cô nhanh chóng rụt lại, thấy tay mình như bị bỏng vậy.

Trầm Dư Niên của năm đó, còn thảm hại hơn cô gấp chục lần.
Hạ Diệp Trầm bị cha đẻ bán cho nhà giàu, nhưng xét cho cùng, tình yêu của mẹ cũng chưa bao giờ rời bỏ cô.

Nhưng Trầm Dư Niên thì khác hẳn. Trầm Thế Sơn không cần anh, vứt bỏ vợ con để leo lên ôm chân nhà quyền quý.

Mà người mẹ nuôi nấng anh mười năm trời, bà giáo dục. nên người, chăm sóc anh từng bữa cơm,... Vào giây phút cuối cùng ấy, bà ấy chọn trả thù.

Dùng sinh mạng của mình để trả thù. Dùng con trai của mình để trả thù, sau đó để cho nó sự ám ảnh vô hạn. Mà ngày đó lại là ngày sinh nhật của anh.

Tạ Nhu chưa từng nghĩ đến nhà họ Trầm sẽ đối xử với con mình thế nào, cũng không cần biết tương lai đứa trẻ sẽ ra Sao.

Hạ Diệp Trầm cảm thấy mình không có quyền gì mà phán xét Tạ Nhu, nhưng cô không bao giờ đồng tình với bà ấy.

Nếu là cô, khi nghe thấy con trai mình nói sắp đến ngày sinh nhật nó, cô nhất định sẽ ôm nó mà nói:
"Nếu như ông ta không cần chúng ta nữa, sau này, chỉ có chúng ta đón sinh nhật thôi, được không?"

Nếu bà ấy nghĩ lại, tất cả đã không trở thành bi kịch như thế này.

"Nếu có thể, tôi muốn mình gặp anh sớm hơn một chút. Có lẽ tôi không thể giúp anh xoa dịu vết thương này, nhưng cũng có thể bầu bạn với anh đi."

Cô thở dài một tiếng.

Nếu hai người bất hạnh gặp nhau, có lẽ sẽ cho nhau được một chút ấm áp. May mà hiện tại cô đã có Diệp Ngạn Trần cùng Diệp Vấn. Riêng Trầm Dư Niên vẫn không có gì, mà tương lai, cũng có thể mãi mãi không có gì.

Đêm càng ngày càng sâu.

Cạch.

Hạ Diệp Trầm đang chống tay trên bàn ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh. Trong đêm tối, cô và Trầm Dư Niên hai mắt nhìn nhau.

Cô với tay bật đèn lên, thấy được anh đang xoa đầu mình.

"Có chuyện gì vậy? Anh có sao không?"
"Không có gì, chỉ bị đập đầu vào thành giường thôi. Cô đỡ tôi ra xe lăn đi."

Sắc mặt người đàn ông trở nên túng quãn hơn. Bệnh đến đột nhiên, khiến mặt mũi anh gần như mất sạch trong đêm nay rồi.

"Anh đi đâu đêm tối như vậy chứ? Để mai không được sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.