Hạ Diệp Trầm thấy trước mắt mình nhòe lệ, không hề để ý động tác nhỏ nhặt ấy.
"Anh không nên dày vò mình như vậy. Tất cả những chuyện đó không phải do anh sai."
Hạ Diệp Trầm mất khá lâu mới có thể bình ổn được cảm xúc. Cô sắp xếp từ ngữ trong đầu muốn nói lời an ủi.
Nhưng người bên cạnh đã nghiêng đầu ngủ, hơi thở anh hơi nặng nề, chân mày cau lại đầy bất ổn.
Người này ngủ rất yên tĩnh, mà cũng rất phòng bị. Anh không cần ai, cũng không bao giờ tin tưởng ai.
Hạ Diệp Trầm rón rén đặt tay lên chân mày của Trầm Dư Niên, muốn làm giãn nó ra. Nhưng đúng lúc anh lại cử động, khiến cho tay cô vô tình dừng lại trên môi anh.
Bờ môi khô khốc vì thiếu nước, lại lạnh như băng. Cô nhanh chóng rụt lại, thấy tay mình như bị bỏng vậy.
Trầm Dư Niên của năm đó, còn thảm hại hơn cô gấp chục lần.
Hạ Diệp Trầm bị cha đẻ bán cho nhà giàu, nhưng xét cho cùng, tình yêu của mẹ cũng chưa bao giờ rời bỏ cô.
Nhưng Trầm Dư Niên thì khác hẳn. Trầm Thế Sơn không cần anh, vứt bỏ vợ con để leo lên ôm chân nhà quyền quý.
Mà người mẹ nuôi nấng anh mười năm trời, bà giáo dục. nên người, chăm sóc anh từng bữa cơm,... Vào giây phút cuối cùng ấy, bà ấy chọn trả thù.
Dùng sinh mạng của mình để trả thù. Dùng con trai của mình để trả thù, sau đó để cho nó sự ám ảnh vô hạn. Mà ngày đó lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429690/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.