Bàn tay bị một lực rất nhẹ năm lại, Hạ Diệp Trầm hoàn toàn có thể thoát ra, nhưng cô dừng lại, nghiêng đầu nghe anh nói chuyện.
"Cô ở lại chăm sóc tôi." Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh trấn an:
"Tôi sẽ trở về ngay, anh ở đây một chút thôi chờ tôi. Cảm lạnh cũng không thể coi thường, gọi người vẫn tốt hơn."
"Tôi không cần gọi người! Nếu cô ở lại, tôi sẽ đắp chăn." Trầm Dư Niên cảm thấy sự kiên nhẫn cả đời của mình đã dùng hết trong ngày hôm nay rồi. Chưa bao giờ anh nghĩ rằng
có ngày mình sẽ cầu xin một người bằng giọng điệu này.
"Có muốn biết lý do tại sao tôi lại cự tuyệt hơi ấm không?"
Không! Không phải cự tuyệt, mà là cự tuyệt tuyệt đối!
Khóe miệng Hạ Diệp Trầm giật giật.
Trầm Dư Niên làm nững, trông đôi mắt anh không khác gì với Diệp Ngạn Trần, khiến cho lòng người mẹ trở nên mềm nhũn, không có cách nào cứng rắn được.
Lòng mẹ?
Biết mình vừa ví Trầm Dư Niên giống như con trai mình, Hạ Diệp Trầm cười khổ trong lòng.
Đôi khi suy nghĩ của con người rất quái lạ, không có cách nào lý giải được.
Cô vươn tay bật đèn ngủ lên.
Mọi vật dụng trong căn phòng toàn màu đen, dù có chút ánh sáng cũng không mấy sáng sủa. Trái lại, nó mang lại không khí trầm trầm, bế tắc, phản ánh sự tuyệt vọng mà chủ nhân của nó phải trải qua.
Nhưng cũng nhờ có đèn điện mà Hạ Diệp Trầm có thể nhìn thấy những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429686/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.