Máy móc cần dầu nhớt, người cần đồ ăn. Ngon hay không ngon, Trầm Dư Niên chỉ coi chúng như nguyên liệu để duy trì sự vận động.
Nhưng sự xuất hiện của Hạ Diệp Trầm, gần như đã khiến anh thay đổi suy nghĩ về vấn đề này. Anh có thể cảm nhận được hương vị của đồ ăn, nhưng khi cô rời đi, tất cả lại trở về như cũ.
Trầm Dư Niên nhìn mấy thứ đồ ăn đủ hương sắc trên bàn, ánh mắt dần đen lại.
Anh chỉ có thể thành công nếu không có bất cứ điểm yếu nào. Nếu trên đời này tồn tại một thứ có thể chi phối đến tình cảm và lý trí của mình, anh không ngại...
Hủy diệt nó hoàn toàn.
Chỉ có điều, kế hoạch nuôi dưỡng đã năm năm nay e là không có tác dụng nữa.
Hạ Diệp Trầm không biết răng Trầm Dư Niên nghĩ gì, cũng không quan tâm đến đống bát đũa kia sẽ được dọn dẹp ra sao. Cô trở về phòng, bôi thuốc lên vết thương trên trán.
Khi nãy bị luống cuống chỉ vì một cái thìa canh, cô quên mất không hỏi Trầm Dư Niên. Anh ta diễn kịch gì thì diễn kịch, nhưng có cần thiết ném cô vào trong chuồng khỉ để đánh nhau với chúng không?
Người đàn ông này suy nghĩ không theo bất cứ một quy luật nào hết. Không khéo ở cùng với anh ta như vậy, cô sẽ bị ép đến điên mất.
Hơn nửa ngày đã qua, giờ cô cũng không muốn trở về căn phòng kia. Hạ Diệp Trầm gọi điện cho Từ Nhất Nặc cùng đám trẻ, sau đó chui vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429681/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.