Không biết Trầm Dư Niên có nhận được tín hiệu không, nhưng anh thực sự nói đám khỉ dừng tay.
Từng con lại trở về leo trèo trên những tán cây của mình, không thèm liếc Hạ Diệp Trầm một lần.
Được lắm!
Có ngày ngay cả con khỉ cũng có thể xem thường cô.
Cửa l*иg được mở ra, Hạ Diệp Trầm bất chấp vẫn còn người ở đây, hùng hổ đứng trước mặt Trầm Dư Niên, nghiến răng.
"Trầm đại thiếu gia, tôi không phải là thú vật làm trò vui cho anh xem."
Trầm Dư Niên ngẩng đầu lên nhìn vào vết thương trên trán chả Hạ Diệp Trầm, vươn tay như muốn sờ vào nó. Cô hơi thấp, chiều cao của anh lại vượt trội, dù có ngồi trên xe lăn cũng dễ dàng chạm đến vết thương kia.
Kết quả, ngón tay nhấn mạnh xuống, khiến cho máu rớm một chút ra.
"Chống cự có năm phút đồng hồ đã có mười vết thương. Cô đúng là vô dụng, còn đòi làm trò vui cho tôi?"
Hạ Diệp Trầm tức đến run người.
"Trầm Dư Niên, anh tự tin rằng tôi không đập chết anh tại đây sao?"
Trầm Dư Niên còn chưa kịp phản ứng, Cố Thiên Lan đứng bên cạnh anh đã phì cười trước.
"Không sao! Tôi không sao! Cô cứ nói trước đi." Nhưng trong lòng hẳn ta đã vui vẻ gần chết. Cứ tưởng Hạ
Diệp Trầm là người dễ điều khiển, thật không ngờ có thể nói những lời mà hẳn cũng không dám nói như vậy.
Xem ra những ngày sắp tới rất vui vẻ, người phụ nữ này cũng không phải người có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429678/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.