"Dung Nguyệt Thiên Lan, tôi không có trói cô ta đến đây! Cô ta tham tiền tự đến, vậy thì cũng không có quyền trách tôi chứ? Hơn nữa trước khi bản thân mình có thể vắt hết giá trị lợi dụng từ người phụ nữ đó, tôi nhất định sẽ không để cho cô ta gặp nguy hiểm."
"Trầm Dư Niên, đến bây giờ anh vẫn chưa nhận ra ngay cả bản thân mình anh cũng không có cách nào tự bảo vệ à? Tôi từng nói anh buông tay, rời khỏi nơi này đi. Nhưng anh năm lần bảy lượt muốn chui vào chỗ chết, lại còn kéo người khác chết theo mình. Anh,..."
Sắc mặt của Trâm Dư Niên lạnh đi:
"Dung Nguyệt Thiên Lan, tôi mời cậu đến đây với tư cách hậu duệ của gia tộc Dung Nguyệt, người phụ tá của nhà họ Tạ, chứ bản thân cậu không phải chủ nhân của tôi. Những gì mà Nhậm Hạ Lan, Trầm Thế Sơn và người cha tôn kính của bọn chúng làm, tôi sẽ từng chút từng chút đòi lại. Kể cả có phải xuống địa ngục, tôi cũng phải kéo bọn chúng xuống cùng."
Ngừng lại một chút, tay người đàn ông nắm chặt. Chiếc ly trên tay vỡ tan, những mảnh sứ cắm vào da thịt, máu túa ra nhanh chóng.
"Đừng có khuyên nhủ tôi. Hứa sẽ giữ lại cho Hạ Diệp Trâm một mạng chính là điều duy nhất mà tôi có thể nhân nhượng. đối với cô ta rồi. Còn cậu, cứ ngoan ngoãn làm một người hầu nữ đi. Sau đó, tôi có thể thả cậu về nhà."
Dung Nguyệt Thiên Lan nghẹn họng nhìn dòng máu chảy dọc theo những ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429671/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.