Từ Nhất Nặc trầm tư hồi lâu.
"Diệp Trầm, em đi một mình xa như vậy, chị không yên tâm"
Hạ Diệp Trầm bật cười khanh khách, sau đó ghé sát vào. tai cô ấy nhỏ giọng:
"Chị Nhất Nặc, chúng ta từng ngồi tù, từng đối mặt với cái chết cũng chẳng sợ hãi. Nếu như không mạo hiểm thì làm sao. sống sót được?”
Giọng Từ Nhất Nặc buồn buồn:
"Cũng đúng, nếu không mạo hiểm thì không sống sót được”
Thuyết phục được Từ Nhất Nặc, Hạ Diệp Trầm đêm hôm đó chỉ để lại một lá thư để rời đi. Cô sợ rằng nếu như Diệp Vấn và Diệp Ngạn Trần khóc lóc, bản thân sẽ không thể nào nhẫn tâm mà rời đi được.
Tàu cao tốc đến Vân Nam mất ba tiếng đồng hồ. Khi Hạ Diệp Trầm đặt chân đến trước cổng biệt thự, vừa lúc tám giờ. sáng.
Biệt thự nắm một mình trên một ngọn núi, xung quanh không có nhà dân. May là đường xá đều được bê tông hóa, đi
lại không khó khăn.
"Xin hỏi có ai trong đó không?" - Cô tiến đến cánh cổng, ấn chuông.
"Ai đó?"
"Tôi đến ứng tuyển làm đầu bếp."
Người bên trong "hừ”" lạnh, bật ra mấy câu khinh bỉ.
“Chỉ là một tên què điên điên khùng khùng, vậy mà cũng muốn sống sướиɠ như ông hoàng."
Xem ra cậu chủ của căn biệt thự này cũng không phải người hô mưa gọi gió như cô tưởng.
Người kia mặc dù khinh miệt, nhưng vẫn phải ra mở cửa. Hạ Diệp Trầm làm bộ không quan tâm, nhưng vẫn âm thầm đánh giá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429662/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.