Ngay lúc Từ Nhất Nặc tuyệt vọng nhất, cánh cửa nhà giam bật mở. Một người đàn ông mặc áo quản ngục đứng trước cửa. Anh ta cởi đi áo ngoài trên người mình, không nghĩ ngợi gì mà lao vào ngọn lửa đang cháy.
Đám cháy được cung cấp thêm không khí, càng bùng lên dữ dội.
Động tác của người đàn ông rất dứt khoát, vừa lấy áo quạt lửa, vừa xông vào trong phòng. Từ Nhất Nặc lay lay Hạ Diệp Trầm, lại lên tiếng cầu cứu:
"Cứu chúng tôi với!"
Lửa đã lan ra giữa căn phòng rồi. Khi người đàn ông vào đến giường của hai người, quần của anh ta cũng bốc cháy. Từ Nhất Nặc vội tung cho anh ta chiếc chăn để ụp vào chỗ lửa kia.
"Đưa cô ấy đây!"
Lúc này Từ Nhất Nặc mới nhìn rõ mặt người đến. Anh ta chẳng phải là Vương Đại Lực, người đã bắt Hạ Diệp Trầm trở về sao? Vương Đại Lực chau mày, cướp lấy Hạ Diệp Trầm, sau đó không nói lời nào bỏ ra ngoài. Từ Nhất Nặc biết lúc này không phải lúc nói chuyện, cầm theo chăn lăng xăng đi đằng trước giúp hai người chắn lửa. Cô biết người đàn ông này không đến để cứu mình. Nếu như không tỏ ra hữu ích sẽ bị vứt bỏ lại.
Cuối cùng cũng thoát ra khỏi căn phòng kia. Xung quanh vẫn im ắng, mọi người đều đang cố ý quên căn phòng này đi.
Vương Đại Lực ra lệnh:
"Mang hai người kia ném vào ngọn lửa đi!"
Từ Nhất Nặc lúc này mới nhìn thấy hai người mặc áo cảnh sát đang nằm trong góc. Chân cô run lên nhưng không dám phản kháng, lần lượt kéo hai người ném vào ngọn lửa đang bùng cháy, sau đó còn cẩn thận khóa cửa lại.
Đến lúc làm xong, Vương Đại Lực đã đi cách một đoạn xa. Cô mau chóng chạy theo, vòng qua mấy lối tắt, đến cánh rừng mà Hạ Diệp Trầm từng bỏ trốn. Người đàn ông ngồi xuống, ôm lấy Hạ Diệp Trầm, lay lay:
"Hạ Diệp Trầm, tỉnh lại!"
Tất nhiên cô không phản ứng.
Từ Nhất Nặc đứng bên cạnh không dám mở lời, nhưng hai mắt đã đỏ lên.
Vương Đại Lực lay một lúc không thấy người tỉnh, vòng tay qua trước ngực của người phụ nữ, ép mạnh l*иg ngực. Sau đó, lại cúi người xuống hô hấp nhân tạo.
Cuối cùng Hạ Diệp Trầm cũng lấy lại hơi thở nhè nhẹ. Tay cô đang buông thõng lại hơi cử động, nắm lấy tay áo trong của Vương Đại Lực.
"Mẹ! Mẹ ơi!" - Cô nhỏ giọng gọi.
Sắc mặt người đàn ông trở nên khó coi. Anh nhìn chằm chằm vào Từ Nhất Nặc, giọng tàn nhẫn và lạnh lẽo:
"Người cứu hai người hôm nay là Lương Duật Thành. Nhớ lấy."
Từ Nhất Nặc sợ rúm người vì đôi mắt kia. Cô biết nếu mình nói không phải, nhất định sẽ bị gϊếŧ chết để bịt đầu mối. "Tôi đã rõ."
Vương Đại Lực không phản ứng với lời của cô. Anh ta im lặng nhìn Hạ Diệp Trầm thật sâu, sau đó thở dài:
"Sau này chúng ta không ai nợ ai nữa."
Nói đoạn, anh ra hiệu cho Từ Nhất Nặc đang đứng ngơ ngẩn đón lấy cô. Còn bản thân đứng dậy, đi vào khoảng rừng tối mịt.
***
Hạ Diệp Trầm nằm mơ. Trong giấc mơ đó, cô gặp lại một người bạn duy nhất mà mình có những ngày lang thang trên đường phố.
Người bạn đó hơn cô ba tuổi. Nhưng do con trai lớn chậm, cũng chẳng cao hơn cô bao nhiêu.
Cậu ấy xuất hiện dưới gầm cầu của Hạ Diệp Trầm như một cư dân bất hợp pháp, nằm co ro một góc.
"Đẹp trai quá!" - Đó là những gì mà cô nghĩ lúc đó.
Cô vốn sợ lạnh, nên nửa đêm lại len lén đến bên cạnh cậu bé muốn cùng ôm nhau ngủ cho ấm. Nhưng cậu ấy lại rất kháng cự hơi ấm, ngay cả trong mơ cũng muốn đẩy người khác ra thật xa.
Hạ Diệp Trầm cáu giận, cấu người đang mê sảng một cái thật đau:
"Muốn tỏ thái độ gì? Đây là nhà của bà, bà muốn làm thế nào thì làm. Còn dám chống cự."
Cậu bé tỉnh dậy, đôi mắt nhìn Hạ Diệp Trầm chằm chằm. Cô bé hoảng sợ, buông tay.
"Cút!"
Đây là câu nói đầu tiên mà người bạn kia nói với cô.
Hạ Diệp Trầm chỉ ngẩn ngơ trong phút chốc, sau đó lại bị chọc cười. Cô bé xông đến đánh cho cậu bé kia một trận tới tấp, vừa đánh vừa lớn tiếng:
"Dám ra oai với bà. Đã ở nhờ còn dám ra oai với bà."
Trận đấu đó cô toàn thắng. Sau đó muốn ôm, muốn ngủ cùng, cậu bé kia đều không có cách nào phản đối nữa.
Nhưng hai người chỉ ở cùng nhau đúng năm ngày.
"Diệp Trầm, tỉnh dậy đi em!"
Tiếng của Từ Nhất Nặc vang lên, khiến cho Hạ Diệp Trầm bửng tỉnh.
Tiếng động cơ nhẹ nhàng êm ái, tiếng bánh xe nghiến xuống mặt đường. Cô sờ soạng người Từ Nhất Nặc, vẫn chưa hoàn hồn:
"Chúng ta chưa chết?"
"Chưa chết! Chị đã mở được cửa đưa chúng ta thoát ra ngoài. Sau đó lại gặp anh Duật Thành đến cứu. Giờ trợ lý của anh ấy đang đưa chúng ta rời khỏi Thiên Tân."
Lúc này Hạ Diệp Trầm mới nhìn xung quanh. Cô đang ngồi trên xe, khung cảnh bên ngoài rất khác lạ.
Từ Nhất Nặc bổ sung:
"Em hôn mê hai ngày. Bác sĩ nói không sao Lương Duật Thành mới cho xe xuất phát, chúng ta đi được hai tiếng rồi."
"Vậy nhà giam thì sao?"
"Chị đánh nhau với mấy người đến phóng hỏa. Họ không may ngã vào đống lửa chết cháy thành tro rụi. Những người khác đều nghĩ rằng đó là chúng ta, do đó là những kẻ được thuê, không phải quản ngục, nên không ai nghĩ là người đã bị thay thế."
Hạ Diệp Trầm vẫn chưa thoát khỏi mơ hồ. Lúc này người lái xe, cũng là trợ lý Trương Bội Quân mới lên tiếng:
"Cô Diệp Trầm, chúng tôi vốn có chứng cứ chứng minh vụ án oan của cô rồi, nhưng lại bị lấy cắp mất. Người cung cấp bằng chứng không liên lạc được, mà nhà họ Dụ như hổ báo rình mồi, cậu chủ nhà chúng tôi mới sai tôi đưa cô ra khỏi đây. Giữ mạng trước rồi mới lo đòi lại công bằng. Dù gì bây giờ ai cũng nghĩ hai người đã chết."
Hạ Diệp Trầm gật đầu, thành tâm cảm tạ:
"Cho tôi gửi lời đến cậu chủ của anh. Nhưng tạm thời, chúng tôi khuông muốn kêu oan nữa."
Cô có thai, không thể nào tiếp tục liều mạng như trước được.
Trợ lý Trương lắc đầu:
"Cô không cần gửi lời qua tôi. Mấy ngày nữa cậu chủ cũng sẽ đến Hàng Châu. Đến lúc đó cô cảm ơn sau cũng không muộn. Còn chuyện kia cũng tự mình nói với cậu ấy đi."
Mất thêm hai tiếng lái xe đường dài nữa xe mới đến Hàng Châu. Trợ lý Trương dẫn hai người đến một căn nhà nhỏ ngoại ô thành phố. Nơi này dân cư không đông đúc mấy, các nhà cũng cách nhau rất xa.
Sợ cô không hiểu, anh ta còn cố ý nói thêm:
"Nơi ẩn cư tốt nhất là nơi phố thị. Thế lực của nhà họ Trầm, Dụ, Nhậm còn chưa đủ sức chạm đến miền Nam. Hơn nữa Trầm Thế Sơn cũng ghét Hàng Châu vô cùng. Tạm thời các cô an toàn."
Trong lòng Từ Nhất Nặc và Hạ Diệp Trầm có thắc mắc, nhưng nghe câu này cũng thấy yên lòng.
Trầm Thế Sơn coi nơi này là minh chứng cho thân phận đê tiện của mình, nên sẽ không bao giờ trở lại đây. Mà nhà họ Dụ cũng không muốn đầu tư vào đây. Chút tiền của Dụ Sơ Nguyên không thể nào đấu lại với thế lực của nhà họ Lục đứng đầu vùng đất này. Hạ Diệp Trầm đã nghe Dụ Sơ Thần nói về Lục Lưu Niên, một con rồng ở Hàng Châu rất nhiều lần.
Trợ lý Trương dặn dò vài câu, sau đó lên xe trở về Thiên Tân. Trong nhà lúc này chỉ còn lại hai người. Hạ Diệp Trầm nhìn ra những giàn hoa giấy chưa trổ bông, trầm giọng:
"Chị Nhất Nặc, người cứu em là Lương Duật Thành thật không?"
"Thật!"
Hạ Diệp Trầm gật đầu rồi bỏ vào trong nhà, nhưng mắt vẫn không rời khỏi bàn tay mình.
Sao cô có cảm giác như mây mờ đang che mắt, thật thật giả giả, không có cách nào phán định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]