Mấy người làm chạy tới lôi Chu Chu đi ra sân trước, trước khi đi, lão phu nhân không quên căn dặn: "Chỉ cần không làm nó chết, muốn chặt thế nào cũng được"
"Xin đừng mà, bà tha cho cháu, cháu biết sai rồi.
Nam Cung Thiên Ân cứu em!", Chu Chu khóc càng thảm thương hơn.
Lão phu nhân không vui nói: "Lại định lôi chuyện cứu mạng Thiên Ân hồi nhỏ ra để làm nó mềm lòng à?"
" Nam Cung Thiên Ân mặc dù không có ý định tha cho Chu Chu, nhưng nghĩ lại cảnh tượng năm đó, anh lại hơi mềm lòng, dẫu gì Chu Chu quả thật là đã từng cứu anh một mạng, việc này anh vẫn luôn canh cánh trong lòng.
"Nam Cung Thiên Ân, đến nước này em không giấu anh nữa, em không phải là Chu Chu, em chưa từng cứu mạng anh, càng không phải tình nhân định mệnh của anh!"
"Đợi một chút", chị Hà ra lệnh cho người làm dừng lại: "Cô nói cái gì?"
"Cô lại muốn bịa ra chuyện gì để lừa gạt tôi nữa?", Nam Cung Thiên Ân cau mày.
"Không, em không nói dối, chẳng phải anh vẫn luôn cho rằng em và Chu Chu lúc nhỏ rất khác nhau sao? Chu Chu hồi nhỏ đáng yêu lưong thiện, không mưu mô độc ác như em bây giờ, anh vẫn luôn nghĩ thế đúng không? Giờ em nói cho anh biết, em vốn không phải Chu Chu, cũng chưa từng cứu anh, không phải là tình nhân định mệnh gì của anh cả, cho nên dù có moi tim em, thì cũng không cứu được anh anh hiểu không?"
"Thiên Ân, cháu đừng nghe nó nói nhăng nói cuội".
Nam Cung Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma/793407/chuong-532.html