Sau khi Chu Chu được đưa vào phòng cấp cứu, Nam Cung Thiên Ân đứng như chết
lặng tại chỗ, cứ thế nhìn cánh cửa phòng cấp cứu khép lại.
Anh đứng ở đó một lúc, lão phu nhân liền chạy đến, vội vàng hỏi: “Chu tiểu thư sao
rồi?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn bà ta, lắc đầu: “Cháu không biết, bác sĩ vẫn chưa ra”.
Lão phu nhân sốt ruột đứng ngồi không yên, cứ thế đi lại trước cửa phòng cấp cứu,
khi đi đến trước mặt anh, bà ta giơ tay lên đánh vào cánh tay anh một cái: “Chỉ tại
cháu, nếu Chu tiểu thư mà chết, thì cả đời cháu sẽ không được yên đầu!”.
Nam Cung Thiên Ân cạn lời nhíu mày, tuy anh cũng rất lo cho tình hình của Chu
tiểu thư, nhưng câu mà cả đời này không được yên thì anh nghe không lọt tai.
“Chu tiểu thư nhảy lầu đều là vì bị cháu làm cho đau lòng, cháu..” lão phu nhân
không ngừng quở trách.
May mà bác sĩ đi ra sớm, thấy hai người lo lắng đến mức này, vội vàng cười an ủi
nói: “Lão phu nhân, Thiên Ân thiếu gia, hai người không cần quá lo lắng đầu, Chu
tiểu thư không bị thương quá nghiêm trọng gì ca”.
“Thật sao?”, lão phu nhân nôn nóng hỏi.
Bác sĩ gật đầu: “Tầng ba không cao lắm, hơn nữa phía dưới lại là vườn hoa, coi như
số Chu tiểu thư vẫn còn may.
“Thế cô ấy có bị thương ở đâu không?”, Nam Cung Thiên Ân hỏi.
“Phần đùi bị cành cây làm cho xước, phần đầu vì bị va đập nên trấn thương nhẹ,
nhưng đều không phải trọng thương gì, nằm viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma/793335/chuong-460.html