Bạch Tinh Nhiên lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa bé tiếng nói: "Cái gì đâu mà hẻo lánh, gọi chiếc taxi cũng khốn khổ...".
Nam Cung Thiên Ân không khởi động xe ngay, mà quay sang nhìn cô: "Đi đâu the?"
"Dạo phô’', Bạch Tinh Nhiên trả lời máy móc.
"Tại sao lại tắt điện thoại?".
"Chả tại sao, cố tình đấy", không sai, đúng là cố ý.
Nam Cung Thiên Ân nổi nóng rồi, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên lạnh
lùng: "Lẽ nào em không biết bản thân về muộn như vậy, người nhà sẽ lo lắng à?".
Người nhà...
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, danh từ này nghe sao mà ấm lòng thế, nhưng mà... anh bây giờ không chí là người nhà của cô, mà cũng là người nhà của Chu tiếu thư đó, chẳng có gì đáng đế cảm động!
Có điều cô càng không muốn cãi nhau với anh vào lúc này, những ngày qua đã cãi mệt rồi, cãi đủ rồi.
"Em có biết anh ở bên ngoài tìm em bao lâu mới tìm thấy không?", Nam Cung Thiên Ân nghiêng người sang, lấy tay bóp cằm cô đưa đến
trước mặt anh một lúc: "Em có biết anh ghét nhất là loại người nào không? Ghét nhất là loại người động một tý là bỏ nhà đi, chơi trò mất tích hoặc là đi tìm cái chết. Em có giỏi thì cứ chia tay với anh là được, nửa đêm thế này không về nhà là sao?".
Anh mắt rất không khách sáo, Bạch Tinh Nhiên nhìn vẻ tức giận trên mặt anh, nghe lời anh nói, thế mà lại cảm động.
"Anh là cố ý ra ngoài tìm em à?",cô hỏi.
"Không thì sao?".
"Không đưa tình đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma/793281/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.