Chương trước
Chương sau
Bạch Tinh Nhiên lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa bé tiếng nói: "Cái gì đâu mà hẻo lánh, gọi chiếc taxi cũng khốn khổ...".
Nam Cung Thiên Ân không khởi động xe ngay, mà quay sang nhìn cô: "Đi đâu the?"
"Dạo phô’', Bạch Tinh Nhiên trả lời máy móc.
"Tại sao lại tắt điện thoại?".
"Chả tại sao, cố tình đấy", không sai, đúng là cố ý.
Nam Cung Thiên Ân nổi nóng rồi, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên lạnh
lùng: "Lẽ nào em không biết bản thân về muộn như vậy, người nhà sẽ lo lắng à?".
Người nhà...
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, danh từ này nghe sao mà ấm lòng thế, nhưng mà... anh bây giờ không chí là người nhà của cô, mà cũng là người nhà của Chu tiếu thư đó, chẳng có gì đáng đế cảm động!
Có điều cô càng không muốn cãi nhau với anh vào lúc này, những ngày qua đã cãi mệt rồi, cãi đủ rồi.
"Em có biết anh ở bên ngoài tìm em bao lâu mới tìm thấy không?", Nam Cung Thiên Ân nghiêng người sang, lấy tay bóp cằm cô đưa đến
trước mặt anh một lúc: "Em có biết anh ghét nhất là loại người nào không? Ghét nhất là loại người động một tý là bỏ nhà đi, chơi trò mất tích hoặc là đi tìm cái chết. Em có giỏi thì cứ chia tay với anh là được, nửa đêm thế này không về nhà là sao?".
Anh mắt rất không khách sáo, Bạch Tinh Nhiên nhìn vẻ tức giận trên mặt anh, nghe lời anh nói, thế mà lại cảm động.
"Anh là cố ý ra ngoài tìm em à?",cô hỏi.
"Không thì sao?".
"Không đưa tình đầu của anh đi ăn bánh mousse à?".
Nam Cung Thiên Ân cắn răng, cố nhịn.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô cười mỉa mai: "Còn tưởng chí khí của em cao thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế".
Sắc mặt Bạch Tinh Nhiên hơi thay đổi, vốn định đấy cửa xe đi xuống,
nhưng rồi nghĩ lại thấy làm vậy lại vừa đúng ý người ngồi đằng sau. Thế là cô quay người, nghiêng sang vin vào cổ anh, hôn lên môi anh một cái: "Nế tình anh hôm qua đã đi tìm em cả tối, em bỏ qua, mau lái xe đi".
Nói xong, mặc kệ Chu tiểu thư ngồi sau sắc mặt khó coi, ngồi lại xuống vị trí của mình.
Nam Cung Thiên Ân thè lưỡi ra liêm đôi môi vừa bị cô hôn, không hê tức giận.
Trên xe rất yên tĩnh, không ai nói câu nào.
Mãi khi xe đã đi được nửa đường, Chu Chu đột nhiên hỏi: "Phải rồi Tinh Nhiên, tối nay cô có tham dự lễ tổng kết cuối năm không?".
Bạch Tinh Nhiên không cần suy nghĩ mà trả lời: "Không".
"Tại sao? Thiên Ân cũng tham dự mà", Chu Chu cười nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái: "Tất cả nhân viên trong công ty dều sẽ tham dự, chắc sẽ rất náo nhiệt rất vui vẻ, cô cũng cùng chung vui đi".
Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, anh tham dự tiệc tổng kết cuối năm? Sao có thế? Anh chưa bao giờ tham dự mà?
Không phải vì Chu tiểu thư của anh muốn lên biểu diễn chứ? Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình lại vừa trúng kế của Chu tiếu thư này, trong lòng lại dậy sóng.
Hơn nữa cô ta còn nói giọng gì vậy? Như kiểu lễ tổng kết là nhà cô ta tổ chức, xong mời cô đến dự ấy.
Bạch Tinh Nhiên hít sâu, nhìn Nam Cung Thiên Ân cười nhạt: "Chồng cũng có nhã hứng quá, thế mà lại thay đổi thói quen tham dự lễ tổng kết cơ đấy".
Nam Cung Thiên Ân chí lạnh nhạt liếc cô một cái, không nói gì.
Anh không nói gì, trong lòng Bạch Tinh Nhiên càng khó chịu, cuối cùng chí có thế hậm hực quay mặt đi.
Buổi chiều đến giờ tan ca, đồng nghiệp đều lần lượt đi vào nhà vệ sinh mặc đồ dạ hội, bắt đầu trang điếm cho nhau.
Văn phòng bỗng chốc trở thành phòng trang điếm, Bạch Tinh Nhiên nhìn một đám đồng nghiệp bận bịu, cảm giác mình không hòa nhập được.
Cô thu dọn đồ trên bàn xong, lúc đứng đậy định ra về, Tiếu Điền đột nhiên hỏi: "Tinh Nhiên, cô đừng đi vội, kẻ mắt cho tôi đi".
"Nhưng mình không biết kẻ lắm đâu", Bạch Tinh Nhiên vốn rất ít trang điếm, lúc trước học được của Tô Tích vài kỹ thuật trang điểm cũng chỉ là trình độ nửa xô nước".
"Không sao, vẽ sát theo chân lông mi là được", Tiếu Điền dúi bút kẻ mắt vào tay cô.

"Nghe nói giá cao lắm đấy".
"ừ, chí người có tiền mới thuê được họ thôi".
Bạch Tinh Nhiên chưa từng nghe đến Merry, cũng không thấy có gì đáng kinh ngạc, chí là bất ngờ nhìn hai người đó: "Nhưng tôi có định tham dự đâu".
Trợ lý Nhan khẽ cười: "Thiếu phu nhân đùa gì thế, Thiên Ân thiếu gia còn tham dự, cô có lý do gì mà không tham dự chứ".
"Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi, tôi không có hứng thú với tiệc cuối năm"
Bạch Tinh Nhiên hậm hực nghĩ, anh là đến xem tình dầu của anh biếu diễn, cô đi làm cái gì, lẽ nào đi xem bọn họ liếc mắt đưa tình à? Cô không muốn rước bực vào người.
"Thiếu phu nhân, lý do lão phu nhân bảo Thiên Ân thiếu gia tham dự, là vì Thiên Ân thiếu gia đã thành gia lập nghiệp, cũng đã lộ diện trước công chúng, không có lý do gì đế Thấm Khác tiếp tục thay anh ấy tham dự tiệc cuối năm nữa.
Mà tiệc cuối cô đi làm cái gì, lẽ nào đi xem bọn họ liếc mắt đưa tình à? Cô không muốn rước bực vào người.
"Thiếu phu nhân, lý do lão phu nhân bảo Thiên Ân thiếu gia tham dự, là vì Thiên Ân thiếu gia đã thành gia lập nghiệp, cũng đã lộ diện trước công chúng, không có lý do gì đế Thấm Khác tiếp tục thay anh ấy tham dự tiệc cuối năm nữa.
Mà tiệc cuối năm là một sự kiện lớn, thân là bà chủ, cô đương nhiên phải cùng Thiên Ân thiếu gia tham dự rồi".
Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ấy, trong lòng bỗng thấy kinh ngạc: "Cô nói gì? Là lão phu nhân bảo Nam Cung Thiên Ân tham dự buổi tiệc à?".
"Không thì sao? Còn ai có thế ra lệnh cho anh ấy nữa chứ".
***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.