Lâm An Nam không hả giận lại dùng hai tay nằm lấy vai cô lắc mạnh: “Kể cả cô
không quan tâm anh ta đã từng làm cô tổn thương, vậy cô cũng không quan tâm
anh ta từng hại chết bà ngoại cô nữa sao? Có phải cô đã quên chuyện này từ lâu rồi không?”.
“Lâm An Nam! Đủ rồi!”, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng không kiềm chế được nữa đẩy
ngực anh một cái: “Chuyện của em tự em sẽ biết phải làm thế nào, không cần anh
nhắc nhở!”.
“Tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Rõ ràng cô chưa từng quên cái chết của bà ngoại
đúng không? Nhưng cô vẫn gả cho anh ta, hơn nữa còn chạy đến tận nước Pháp
hưởng tuần trăng mật, cô không có lòng tự trọng như vậy không sợ bà ngoại ở dưới
suối vàng sẽ tức điện hay sao?”.
“Anh nói đủ chưa hả? Nói đủ chưa!”, Bạch Tinh Nhiên vừa hét vừa rơi nước mắt,
chỉ muốn dùng thứ gì đó bịt luôn miệng anh ta đi,
Vì sao lại nói với cô những điều này? Cô đã tự thuyết phục mình phải gạt đi hết
những ân oán trong quá khứ, vì sao anh ta lại một lần nữa lại chuyện của bà ngoại
ra để cho cô thấy đau lòng chú?
“Vì sao lại không cho tôi nói? Cô đang lo điều gì chứ?”.
“Em không lo gì hết! Nam Cung Thiên Ân cũng không phải cố ý hại chết bà ngoại
em, em đã không trách anh ấy không hận anh ấy từ lâu rồi”.
“Cô… đồ vô liêm sỉ!”, Lâm An Nam khinh thường nhả ra vài chữ.
“Đúng thế, em vô liêm sỉ vậy đấy, nhưng không liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma/793246/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.