Chương trước
Chương sau
Nằm bẹp trên giường ngủ một giấc ngắn dậy, Bạch Tinh Nhiên lê cơ thể nặng nền vào nhà vệ sinh, khi cô nhìn thấy vết đỏ trên người trong gương, thì cạn lời trợn ngược mắt.
Nếu để lão phu nhân thấy thì chắc chắn sẽ lại trách cô không cẩn thận, không hiểu chuyện, trong thời kỳ nguy hiểm mà lại giày vò như vậy, tóm lại dù việc gì thì trách nhiệm cũng không ở anh.
Cô về lại giường, ghé vào tai anh khẽ khàng cảnh cáo: “Đại thiếu gia, lần sau anh còn thế này thì tôi sẽ nói với bà nội là anh cưỡng bức tôi”.
Cô biết Nam Cung Thiên Ân ngủ rồi, nên cũng không mong anh sẽ đáp lại. Để trả thù cô còn mặt dày lén lút véo tai anh: “Ai bảo anh bắt nạt tôi…”.
truyentop.net cập nhật nhanh nhất.
Điều khiến cô không ngờ được là Nam Cung Thiên Ân vốn đang yên tĩnh ngủ đột nhiên hét khẽ một tiếng, rồi bóp cánh tay cô, cúi đầu cắn lên người cô.
Bạch Tinh Nhiên tưởng anh đang đùa với mình, nhưng cơn đau trên cánh tay lại khiến cô biết được Nam Cung Thiên Ân không phải đang đùa, còn cả biểu cảm của anh, rõ ràng là đang nhịn đau.
Cô ý thức được Nam Cung Thiên Ân chắc chắn là phát bệnh rồi, chỉ có điều không đợi cô có phản ứng, Nam Cung Thiên Ân đã đẩy cô xuống giường. Bụng cô trùng hợp đập vào mép giường, đau đến mức cô hét lên, mồ hôi túa ra.
Nam Cung Thiên Ân bị sự kích thích của ánh đèn, càng kích động, điên cuồng hơn, thậm chí còn đuổi theo cô xuống giường, vừa dùng tay bóp cổ cô vừa gầm: “Bóp chết cô… bóp chết cô…”.
“Đại thiếu gia, anh buông tay, mau buông tay…”, Bạch Tinh Nhiên giãy giụa muốn tắt đèn, muốn lấy thuốc, nhưng căn bản không thể thoát được sự kìm kẹp của Nam Cung Thiên Ân.
Bản thân không giúp được anh, Bạch Tinh Nhiên chỉ có thể hét to cầu cứu.
Chẳng mấy chốc ngoài cửa đã có người đến, vẫn là lão phu nhân lo lắng nhất đến đầu tiên, bà ta vừa vào đã thấy Nam Cung Thiên Ân đè Bạch Tinh Nhiên dưới giường, bóp cổ cô đòi đánh đòi giết, còn Bạch Tinh Nhiên thì lại đau đớn giãy giụa, gương mặt nhỏ nhắn đã tím đỏ.
Lão phu nhân bị cảnh tượng nguy hiểm này làm cho hết hồn, vừa tắt đèn vừa sốt ruột gọi: “Thiên Ân, mau buông Ánh An ra, nó còn đang có thai đó!”.
Nam Cung Thiên Ân lúc này gần như mất hết lý trí, đâu có nghe lọt lời bà ta nói, vẫn đè Bạch Tinh Nhiên bên dưới, bóp cổ cô. Đến tận khi Thẩm Khác và bác sĩ Hoàng đến mới cứu Bạch Tinh Nhiên từ dưới người Nam Cung Thiên Ân ra.
Bạch Tinh Nhiên bò ra đất thở dốc, cảm giác mình sắp tắt thở rồi.
Cô lồm cồm bò dậy, nhìn Nam Cung Thiên Ân bị bác sĩ Hoàng và Thẩm Khác đè anh trên giường, cô đau lòng hét to: “Hai người đừng đè cơ thể anh ấy như vậy, anh ấy sẽ đau”.
Cô đột nhiên nhớ ra Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa uống thuốc, nên gian nan bò đến chiếc bàn ở đầu giường, lấy từ trong ngăn kéo ra hộp thuốc đưa cho bác sĩ Hoàng.
“Ánh An, Ánh An cháu không sao chứ…”, lão phu nhân thấy Bạch Tinh Nhiên đến cả sức bò dậy cũng không có thì vô cùng sốt ruột, vừa gọi chị Hà đỡ cô dậy vừa lo lắng hỏi: “Ánh An, cháu sao rồi? Bụng có sao không? Có cần gọi xe cấp cứu không?”.
“Thôi cứ gọi xe cấp cứu đi”, lão phu nhân ngẩng đầu nói với chị Hà.
Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy gọi xe cấp cứu thì vội nói: “Bà nội, cháu không sao, cháu khỏe lắm”.
“Cháu thế này rồi mà còn khỏe lắm?”.
“Cháu không sao thật mà, bụng cũng không đau”, để chứng tỏ mình thực sự không sao, Bạch Tinh Nhiên cố gắng đứng dậy.
Xe cấp cứu? Thế chẳng phải sẽ lộ tẩy sao? Mặc dù cả người khó chịu, nhưng cô không thể đi.
Chị Hà nhìn Nam Cung Thiên Ân đã dần bình tĩnh lại, an ủi lão phu nhân: “Lão phu nhân, nếu bà không yên tâm thì để bác sĩ Hoàng xem cho thiếu phu nhân trước đi”.
“Không cần, thực sự không cần, tôi khỏe lắm”, Bạch Tinh Nhiên cố nhịn cơn đau ở bụng nói.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyentop.net để ủng hộ chúng mình nha.
Vừa nãy bụng bị đập vào thành giường, cô suýt nữa thì đau đến mức chết đi, giờ vẫn còn đau đớn khó chịu. Nhưng để chứng minh mình không sao, cô chỉ có thể nhịn.
Cô nhìn Nam Cung Thiên Ân ở trên giường một cái, thấy anh uống thuốc xong sắp thiếp đi rồi, cô dịch đến hỏi bác sĩ Hoàng: “Bác sĩ Hoàng, đại thiếu gia có cần tiêm không?”.
“Tiêm chút đi, trông cậu ấy có vẻ khá nghiêm trọng”, bác sĩ Hoàng vừa lấy tiêm từ trong hòm dụng cụ vừa nói.
Sau khi bác sĩ Hoàng cắm ống truyền nước cho Nam Cung Thiên Ân xong thì Bạch Tinh Nhiên nói với mọi người: “Được rồi, mọi người về ngủ đi, cháu ở lại chăm sóc cho đại thiếu gia là được”.
“Thế sao được, cháu cũng bị thương mà”, lão phu nhân vẫn lo đứa bé trong bụng cô, nên nói với bác sĩ Hoàng: “Xem thử cho thiếu phu nhân xem có ảnh hưởng đến đứa bé không, nhanh lên”.
“Vâng, thiếu phu nhân xin cô về phòng mình nằm, tôi xem cho cô thử”, bác sĩ Hoàng nói.
“Thực sự không cần đâu”, Bạch Tinh Nhiên sốt ruột rồi, ánh mắt bất giác nhìn lên giường, Nam Cung Thiên Ân giờ đang hôn mê bất tỉnh, lão phu nhân lại kiên quyết muốn kiểm tra sức khỏe cho cô, cô phải là sao đây?
Sự cố chấp của cô chọc giận lão phu nhân, bực mình nói: “Để bác sĩ Hoàng xem thử để mọi người yên tâm thì làm sao? Mau về phòng mình nằm xuống”.
“Bà nội…”.
“Đi!”.
Bạch Tinh Nhiên hết cách, chỉ đành xoay người về phòng mình.
Nằm lên giường, Bạch Tinh Nhiên nhanh chóng vận dụng đầu óc nghĩ cách cứu vãn, cô phải giải thích với lão phu nhân sao đây? Lão phu nhân biết cô không có thai chắc chắn sẽ tức điên. Nếu Nam Cung Thiên Ân bây giờ tỉnh thì tốt rồi, làm sao đây…?
Hiện tại cô chỉ có thể cầu nguyện bác sĩ Hoàng không chẩn đoán ra được cô có thai không, mong là ông ấy không chẩn đoán ra.
Bác sĩ Hoàng bắt mạch cho cô, tưởng mình nhầm, nên lại dùng dụng cụ nghe giúp cô, cuối cùng khó hiểu nói ra một câu: “Thiếu phu nhân không có thai”.
Một câu nói, Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc mất hết hi vọng, cô thậm chí còn không dám nhìn biểu cảm trên mặt lão phu nhân lúc này.
Quả nhiên lão phu nhân phản ứng rất mạnh hỏi: “Ông nói gì? Sao lại không có thai? Có phải dụng cụ của ông có vấn đề không? Hay là đứa bé làm sao rồi?”.
“Không biết nữa, hay là thiếu phu nhân đến phòng khám với tôi để siêu âm thử xem”, bác sĩ Hoàng nói.
Lão phu nhân vội nói: “Được, đi mau”, nói xong thì lại nói với chị Hà và Thẩm Tâm ở bên cạnh: “Hai người mau đỡ Ánh An đi”.
“Lão phu nhân, bà đừng nóng, giờ chúng tôi đỡ thiếu phu nhân đi đây”, chị Hà vỗ về lão phu nhâm.
Thẩm Tâm đi đến trước giường Bạch Tinh Nhiên, vươn tay đỡ cánh tay cô nói: “Chị dâu, em đỡ chị đi”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Thẩm Tâm, ngực không ngừng phập phồng, cuối cùng ngồi dậy khỏi giường, cố lấy dũng khí nói với lão phu nhân: “Bà nội, bác sĩ Hoàng nói không sai, cháu không hề có thai”.
“Cô nói gì?”, cơ thể lão phu nhân khẽ run lên, suýt thì ngã ra đất.
Thẩm Tâm vội vàng đi tới đỡ lão phu nhân cùng chị Hà.
Bạch Tinh Nhiên nhìn lão phu nhân tức đến mức mặt nhăn nhó, cô đã đoán được lão phu nhân sẽ tức điên, nhưng việc đến nước này, cô cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao. Cô cúi đầu, giải thích với vẻ mặt áy náy: “Bà nội, là que thử thai có vấn đề, tối hôm ấy cháu với đại thiếu gia đến bệnh viện thì bác sĩ đã nói với bọn cháu việc không có thai. Bọn cháu sợ bà buồn nên mới nói dối lừa bà, cháu xin lỗi, xin bà bớt giận…”.
Lão phu nhân thở dốc, khó khăn lắm mới run rẩy rặn ra một câu: “Quẳng con khốn này ra ngoài cho tôi!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.