“Anh… tối qua đi đâu vậy? Sao đột nhiên lại biết mất như thế?”, cô ta dò hỏi điều mà trong lòng cô ta đang thắc mắc. Nam Cung Thiên Ân mỉm cười: “Vốn dĩ là có việc gấp phải đi giải quyết, kết quả uống nhiều quá không cầm cự nổi nên đã đến chung cư ngủ”. “Vâng…, Bạch Ảnh An đáp lời, trong lòng ấm ức không chịu được. Rõ ràng cô ta đang ở bên cạnh anh, vậy mà anh lại chạy đến chung cư để ngủ? Nếu không phải vì anh đột nhiên chạy đi thì cô ta làm sao đến nỗi bị tên tài xế buồn nên kia làm nhục cả đêm chứ? truyentop.net cập nhật nhanh nhất. “Anh xin lỗi, tối qua đúng là có việc gấp thật, để bù đắp lại cho em, lát nữa anh sẽ đến ăn sáng cùng em”, Nam Cung Thiên Ân nói. Bạch Ảnh An khựng người, cứ tưởng mình nghe nhầm, anh muốn đến ăn sáng với cô ta? Giờ sẽ đến luôn “Sao thế? Không muốn anh đến à?”, Nam Cung Thiên Ân cười hỏi “Đương nhiên là muốn rồi”, Bạch Ánh An luống cuống, nói năng lộn xộn: “Lúc nào anh đến vậy? Để em làm bữa sáng cho anh”. “Anh đang trên đường tới rồi, và bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong rồi”. Vừa nghe thấy anh nói đang trên đường tới, Bạch Ảnh An cúi đầu nhìn cơ thể đây vết bầm của mình, vội vàng bò ra khỏi giường, vừa đi vào phòng ngủ chính vừa nói: “Vâng, vậy em ở nhà chờ anh”. Sau khi cúp điện thoại, Bạch Ảnh An bắt đầu tức tốc đi đánh răng rửa mặt thay quần áo, đứng trước gương trong phòng tầm, nhìn cơ thể bơ phờ lạ lẫm của mình trong giương, Bạch Ảnh An tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lập tức băm vằm cái loại đàn ông thổi tha Rosen kia thành trăm mảnh. Đồ chết tiệt, tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá, cô ta tự thề với lòng mình. Không có nhiều thời gian để cô ta nghĩ linh tinh nữa, cô ta lập tức thay quần áo, chải đầu tóc gọn gàng. Chờ khi cô ta đã xử lý xong tất cả, bên ngoài vọng lên tiếng xe, chắc là Nam Cung Thiên Ân đã đến. Cô soi gương xoay người một vòng, cảm thấy không có vấn đề gì mới quay người đi xuống tầng dưới. Người cô vẫn còn hơi đau, nhất là lúc đi xuống cầu thang, nhưng cô ta không hề để lộ ra cảm giác khó chịu, mà vẫn ngênh đón như mọi ngày, ôm chặt lấy cánh tay của Nam Cung Thiên Ân mỉm cười nói: “Anh đến rồi à? Mang cho em món ngon gì tới thế?”. “Mì nấu sườn và canh gà ác, để cho em bồi bổ”, Nam Cung Thiên Ân đặt túi đồ ăn sáng lên bàn, quay người sang đặt hai tay lên vai cô ta nhìn hỏi: “Chuyện tối qua có trách anh không?”. Bạch Ảnh An lắc đầu: “Chẳng phải anh có việc bận sao? Em làm sao mà trách anh được”. Thực ra trong lòng cô rất oán trách, dù sao cô ta bị tên tài xế giày vò cả đêm là do anh hại cô ta, nhưng trách thì có tác dụng gì? Cô ta có thể nói được gì chứ? Đâu thể khóc rồi kêu bảo anh giúp cô ta trả thù rồi đánh chết cái tên đàn ông thổi tha kia. Ngoài việc nuốt cay đăng vào trong, cô ta còn có thể làm được gì? “Biết ngay là em sẽ không phải kiểu người không biết điều mà, cũng chỉ có em như vậy mới xứng đáng là thiếu phu nhân của nhà Nam Cung anh”, Nam Cung Thiên Ân ấn cô ta xuống ghế cạnh bàn ăn, sau đó đi đến ngồi ghế đối diện cô ta. Anh thong thả từ từ mở gói đồ ăn ra, rồi đặt bát canh gà ác đến trước mặt cô ta. “Cảm ơn anh”, Bạch Ảnh An dùng muỗng uống một ngụm, mùi vị rất ngon, trong lòng cũng vui theo. “Ngon không?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta hỏi. “Ngon lắm”. “Vậy thì được”, Nam Cung Thiên Ân cúi đầu ăn món mì của mình. Bạch Ảnh An ăn được một lúc, ngẩng mặt lên nhìn thẳng anh hỏi: “Phải rồi đại thiếu gia, mấy hôm nữa sẽ đến ngày cưới của An Nam và Tinh Nhiên, anh có đi cùng em không?”. Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyentop.net để ủng hộ chúng mình nha. Nam Cung Thiên Ân ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi gật đầu cười nhẹ “Đương nhiên là có rồi.” “Thật không a?”, Bạch Ảnh An không ngờ anh lại đồng ý, lập tức tỏ vẻ vui mừng. Cô ta muốn Nam Cung Thiên Ân tận mắt nhìn thấy cảnh hạnh phúc của Bạch Tinh Nhiên và Lâm An Nam, như vậy sau này anh sẽ không bị Bạch Tinh Nhiên dụ dỗ nữa. “Ừ, kể cả anh không nể mặt em gái em, thì cũng phải nể mặt An Nam chứ đúng không?”. “Đúng, anh nói phải”, Bạch Ảnh An vui mừng khôn xiết, uống canh xong lại hỏi tiếp: “Vậy anh nói xem chúng mình nên tặng món quà cưới gì cho hai người đó thì tốt nhỉ?” “Quà cưới..”, Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc nói: “Chuyện này cứ để anh lo là được”. “Vâng, được ạ”. Hai người cùng ăn sáng với nhau, sau khi đi ra khỏi phòng ăn, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên quay người lại ôm lấy eo cô áp vào người anh, cười với vẻ đầy ẩn ý: “Em yêu, chúng ta có nên làm bù chuyện tối qua còn chưa kịp làm không nhỉ?” Nếu là trước đây, khi thấy anh chủ động nói những lời này cô ta chắc chắn sẽ vui gần chết, nhưng hôm nay… Cô ta đành giả vờ ngại ngùng lắc đầu, bàn tay nhỏ chỉnh lại cà vạt trước ngực anh: “Anh còn phải đi làm nữa, khéo mà muộn đấy nhé”. Tối qua bị cái tên Rosen kia giày vò cô ta đến bây giờ vẫn thấy đau, dù muốn có con đến đâu cũng không thể chịu được thêm lần giày vò nữa. Với lại giờ trên người cô đầy vết bầm của Rosen để lại, nhỡ bị Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy thì làm sao? “Em chắc không?” Nam Cung Thiên Ân mỉm cười hỏi lại một câu. Bạch Ảnh An gật đầu. “Thôi được, vậy anh đến công ty đây”, Nam Cung Thiên Ân hỗn lên trán cô ta, buông cô ta ra rồi quay người đi ra cửa. Nhìn xe Nam Cung Thiên Ân rời khỏi khu nhà, Bạch Ảnh An cuối cùng mới một mỏi lùi lại vài bước rồi ngã vào ghế sofa. Sau đó cô lôi điện thoại từ trong túi ra gọi cho Hứa Nhã Dung. Phía đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Hứa Nhã Dung, Bạch Ảnh An lập tức mở miệng khóc òa lên với vẻ đây ấm ức. “Ảnh An, con sao thế?”, Hứa Nhã Dung nghe thấy tiếng khóc của cô ta biết ngay tối qua chắc chắn lại thất bại, nhưng bà ta không hỏi nhiều mà nói với cô ta: “Ánh An, con đừng khóc nữa, có chuyện gì chờ mẹ về rồi nói nhé”. “Mẹ, mẹ đến đây đi, một mình con ở đây khó chịu quá… “Nam Cung Thiên Ân đâu rồi? Tối qua cậu ta không về nhà à?”. “Có về”. “Thế thì có gì mà khóc”, Hứa Nhã Dung thấy chẳng có việc gì gấp cả, bà ta đổi giọng nói: “Ánh An, bố con vừa bị ngất trong phòng họp, giờ mẹ đang trên đường đến bệnh viện”. Vừa nghe thấy bố mình bị ngất, Bạch Ảnh An lập tức không khóc nữa, sụt sịt hỏi: “Mẹ, bổ con bị sao thế?” “Mẹ nghe trợ lý Hoàng nói vì dạo này công ty xảy ra vấn đề nghiêm trọng về tài chính, cho nên bố con máy hôm nay bạn tối ngày, mệt quả nên mới đổ bệnh.” “Công ty sao lại xảy ra vấn đề tài chính được?”, Bạch Ảnh An đứng dậy khỏi ghế sofa, vào trong phòng ngủ cầm túi xách chuẩn bị đi ra ngoài. “Mẹ cũng không biết, mẹ có hiểu gì đầu”. “Mẹ, lát nữa chúng ta nói sau, mà ở bệnh viện nào thế? Để giờ con qua luôn”. “Ở Bệnh viện Hồng Ân.” Sau khi Bạch Ảnh An ghi địa chỉ ra, lập tức cúp máy đi ra khỏi cửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]