Bạch Tinh Nhiên bị ép mặt đối mặt với anh, trong lòng hơi hoang mang, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nụ cười thảo mai: “Sao thế? Anh không vui à?”. Trong lòng cô đang dần dần lo lắng. “Hôm nay tôi không uống rượu, cũng không muốn làm chuyện ấy”, Nam Cung Thiên Ân bình tĩnh nhìn thẳng vào cô mỉm cười: “Tôi chỉ muốn nói là, cảm ơn bữa sáng của cô . “Bữa sáng gì cơ?”, Bạch Tinh Nhiên sững sờ, hỏi theo bản năng. Trong lòng lại thầm kêu toi rồi, anh phát hiện ra bữa sáng là cô bảo Tiểu Ý đem qua rồi sao? Vậy anh liệu có nghĩ gì khác không? “Tiếu Ý là một đứa bé ngoan, cô dạy dỗ nó rất tốt đấy”, Nam Cung Thiên Ân buông tay ra, nhìn cô mím cười: truyentop.net cập nhật nhanh nhất. “Chúc ngủ ngon”. Sau đó Nam Cung Thiên Ân bước ngang qua người cô, đi thẳng về nhà mà không cả ngoái dầu lại. Trong thang máy chí còn lại một mình Bạch Tinh Nhiên đang sững sờ, một lúc sau mới định thần lại bước ra theo, cô nói phía sau anh : “Thôi được, tôi thừa nhận thực ra tôi vẫn rất thích anh, tôi muốn để cho anh biết, tôi yêu anh hơn và biết chăm sóc anh hơn cả Bach Ánh An. Thiên Ân thiếu gia, tôi biết anh ờ đây rất cô đơn, chỉ cần anh muốn, tôi có thể…”. “Chuyển sang ở cùng tôi?”, Nam Cung Thiên Ân ngắt lời cô. Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy bó tay, đừng có nói thẳng ra thế được không? Cô cười vui mừng nói: “Nếu Thiên Ân thiếu gia muốn, đương nhiên là tôi cũng sẵn lòng rồi”. “Vậy cô chuyến qua ở đi”, Nam Cung Thiên Ân đứng ở cửa nhập mật khấu. Bạch Tinh Nhiên lại đơ người ra, anh ấy đang nói gì vậy!? “Tôi… mấy hôm nay thì không được rồi, Lâm thiếu gia nhà tôi quản chặt lắm, đế mấy hôm nữa đi”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh cười với vẻ bí hiếm: “mấy hôm nữa Lâm thiếu gia sẽ đi công tác một tuần, nếu lúc đó Thiên Ân thiếu gia vẫn ở đây thì…”. “Ngay tối nay, chơi không?”. Tối nay… Bạch Tinh Nhiên hoang mang, làm sao bây giòi? Làm sao đây? may mà lúc này điện thoại của cô reo lên, là Lâm An Nam gọi đến, cô cầm điện thoại lên nhìn Nam Cung Thiên Ân nhún vai một cái, sau đó ấn vào nút nghe: “An Nam, sao thế… em đã vào đến nhà rồi, gọi Tiếu Ý nghe điện thoại đúng không? Vâng… em đang tắm, anh chờ chút nhé…”. Cô lấy tay bịt loa nghe điện thoại, nhìn Nam Cung Thiên Ân nói nhỏ: “Lâm An Nam đang kiếm tra, tôi phải đưa điện thoại cho Tiếu Ý nói chuyện đây”. Nói xong, cô thong thả đi về phòng mình, ấn mật khấu cửa xong vẫy tay chào Nam Cung Thiên Ân rồi đi vào nhà. Nam Cung Thiên Ân thấy cô đóng cửa lại, khóe miệng lộ ra nụ cười chế nhạo, sau đó cũng đấy cửa đi vào. Lúc ăn cơm, lão phu nhân đột nhiên hỏi kế hoạch chuyến du lịch thế nào rồi. Cả bàn ăn yên tĩnh lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau, Thấm Khác hỏi lên một câu: “Rốt cuộc ai phụ trách chuyện này vậy?”. “Ai đưa ra ý kiến thì người đấy phụ trách thôi”, lão phu nhân đưa mắt nhìn mọi người: “Sao thế, các cháu còn định đế bà đưa các cháu đi chơi sao?”. “Bà, là cháu đưa ra ý kiến, nhưng cháu cứ tưởng anh họ và chị dâu họ sẽ phụ trách cơ”, Phác Luyến Dao nhìn Nam Cung Thiên Ân và Bạch Ánh An ngồi đối diện, cười lên nói: “Công việc của anh họ bận như vậy, thôi, hay là để cháu phụ trách cho”. Bạch Ánh An quay sang nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, vội vàng nói: “Đại thiếu gia bận đi làm, nhưng cháu không bận ạ, hay cứ đế cháu phụ trách đi”, cô ta nói xong lại quay sang nhìn Phác Luyến Dao: “Với lại, Luyến Dao mấy hôm nay em cũng phải đi làm đúng không?”. Phác Luyến Dao vốn chỉ định làm ra vẻ thoái thác thôi, không ngờ Bạch Ánh An lại nói như vậy, cô ta cười lên: “Chỗ đó em đi rồi, nên em biết, thực ra cũng chẳng cần chuẩn bị gì đâu”. “Vé vào cửa, hành trình, đặt món ăn, đặt phòng… và nhiều thứ khác nữa, chị ở nhà cả ngày chẳng có gì làm, thế này lại có việc đế làm cho vui rồi’, Bạch Ánh An quay sang mỉm cười nói với Nam Cung Thiên Ân: “Thiên Ân, Tập đoàn Nam Cung chẳng phải có văn phòng ở Liễu Thành sao? Anh tìm cho em một trợ lý thông thạo Liễu Thành chắc là không khó chứ?”. “Không khó, lát nữa anh tìm cho”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta mỉm cười. Có câu nói này của Nam Cung Thiên Ân, Phác Luyến Dao đương nhiên không tiện nói gì nữa, còn trong lòng Bạch Ánh An coi như cảm thấy yên tâm hơn chút. Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyentop.net để ủng hộ chúng mình nha. Cho dù chuyến đi lần này Phác Luyến Dao có mưu dồ gì, chí cần toàn bộ hành trình đều do cô ta một tay sắp xếp, cơ hội làm hỏng việc của Phác Luyến Dao sẽ trở nên vô cùng nhỏ. Trước đây cô ta cứ tưởng kế hoạch đi du lịch là chị Hà đang sắp xếp, vì tất cả mọi việc từ lớn đến bé trong nhà Nam Cung dều qua tay chị ta, nếu không cô ta đã ôm cái trách nhiệm này từ trước rồi. Sau khi trở lại phòng ngủ, Bạch Ánh An lập tức nói tin này cho Hứa Nhã Dung, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “mẹ, cơ hội tốt như vậy mẹ lên kế hoạch thật hoàn hảo cho con vào, con muốn giết chết cái con khốn Phác Luyến Dao này”. “Con muốn giết chết nó á?”, Hứa Nhã Dung bị cô ta nói làm cho giật mình. Trước đây bảo cô ta bóp chết làm chết một đứa bé đã khiến cô ta sợ đến mức mềm nhũn hết chân chứ đừng nói gì đến một người lớn. Bạch Ánh An gật đầu nói: ‘’Đúng vậy . “Ánh An, thôi đừng con ạ, giết người phải đền mạng đấy, khi chưa “Ánh An, thôi đừng con ạ, giết người phải đền mạng đấy, khi chưa nắm chắc phần thắng chúng ta đừng manh động, không đến mức vì một con khốn mà hy sinh cả tính mạng mình đâu”. giết người đâu phải chuyện nhỏ, cần phải có kế hoạch lâu dài, Hứa Nhã Dung nhất thời không thể đồng ý với cô ta. Nhưng Bạch Ánh An vẫn kiên quyết nói: “mẹ, giờ cô ta đang muốn giết chết con, chuyến du lịch lần này còn không biết cô ta sẽ giở trò gì với con nữa, cho nên con bắt buộc phải giết chết cô ta trước khi cô ta ra tay”. “Nhưng mà…” “Chuyện đứa bé lần trước con đã may mắn thoát được, nhưng kế cả con có thoát được đi nữa cô ta vẫn sẽ không buông tha cho con, cô ta còn sống ngày nào con không thế sống được yên ổn trong cái nhà này ngày đó”. Cảm nhận được Bạch Ánh An có chút kích động, Hứa Nhã Dung vội vàng an ủi: “Ánh An, con đừng lo vội, đế mẹ nghĩ cách cho con”. “Con cần luôn lần này, ở đó chẳng phải là có biến à? Con sẽ dìm chết cô ta, hoặc là dùng lửa thiêu chết cô ta… tóm lại con không thế đế cô ta sống mà trở về được!”. “mẹ biết, để mẹ nghĩ xem nên làm thế nào”, Hứa Nhã Dung an ủi cô ta vài câu nói: “Lần này con chí cần nắm lấy cơ hội bồi dưỡng tình cảm thật tốt với Nam Cung Thiên Ân, những chuyện khác không cần quan tâm, tất cả cứ giao cho mẹ xử lý là được”. “Vâng, vậy mẹ nhất định phải cẩn thận đó”. “mẹ biết rồi, con cứ yên tâm, kế hoạch du lịch ngày mai mẹ sẽ đưa cho con”. Sau khi cúp máy, Bạch Ánh An quả nhiên không bình tĩnh nổi, cô ta luôn sợ chuyến du lịch lần này, thế mà giờ lại bắt đâu cảm thây hồi hộp vê chuyến đi. Hôm đi du lịch, Bạch Tinh Nhiên trang điếm rất kỹ càng, còn dùng nước hoa trước đây Lâm An Nam tặng cô, cũng là mùi hương Bạch Ánh An thích nhất. Tuy không thích trang điếm như vậy, nhưng để trải qua chuyến du lịch một cách an toàn, cô chí có thế dùng lối trang điếm đậm đế trang điếm cho mình. Lâm An Nam nhìn cô trong gương, nói với giọng có chút bất lực: “Tôi vẫn thích em của trước đây hơn”. “Tôi cũng thích tôi của trước đây”, Bạch Tinh Nhiên cười mếu nói, cô thích bản thân mình trước khi gặp Lâm An Nam, lúc đó tuy cuộc sống vất vả, nhưng lại rất vui vẻ thoải mái. Lâm An Nam dựa vào phía sau người cô, ôm cô từ phía sau và hôn lên tóc cô: “Nếu đã như vậy, thì chờ sau khi chúng ta cưới xong sẽ rời khỏi Châu Thành được không? Chúng ta không cần đi đâu quá xa, chí cần ở nơi nào không phải gặp người của nhà Nam Cung là được”. Bạch Tinh Nhiên nhìn anh ta qua gương, thấy vừa nghiêm túc, vừa chân thành. Nếu không phải là anh ta từng phản bội cô, cô nhất định sẽ cảm động mà rơi nước mắt, nhưng… Cô ổn định lại tâm trạng, mỉm cười nói: “Được đấy”. Tuy trong lòng cô đã không còn cảm giác yêu anh ta từ lâu rồi, nhưng nếu đã quyết định cưới nhau, quyết định ở cùng nhau cả đời, vậy thì nên sống cho tốt. Hơn nữa dạo này Lâm An Nam biếu hiện tốt như vậy, cô cũng không có lí do gì cứ nhắm mãi vào vết đen của anh ta, Lâm An Nam nói rất đúng, ai mà không có lúc sai lầm chứ, chí cần biết sai và sửa chẳng phải vẫn xứng đáng được tha thứ hay sao? “Đi thôi, chúng ta xuất phát nào”, Lâm An Nam nắm lấy bàn tay cô, cùng cô đi ra khỏi phòng ngủ. “Chị, anh rể, hai người có chắc là không đưa em đi theo không?”, Tiếu Ý tủi thân nhìn hai người đi ra khỏi phòng. Chu Tuệ đưa tay lên xoa đầu con trai mình nói: “Vừa nãy chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao, đó là chuyến du lịch của người khác, con không đi được, ngoan nào, lát nữa mẹ đưa con đến khu vui chơi”. “Vậy cũng được, em chào chị và anh rể ạ”, Tiểu Ý miễn cưỡng gật đầu. Bạch Tinh Nhiên đi tới, hai tay đặt lên vai Tiếu Ý dặn dò: “Chị không ở nhà mấy ngày, em phải ngoan ngoãn uống thuốc, và nghe lời mẹ biết chưa?”. Em biết rôi, chị nói nhiêu quá đấy”. “Trông kìa, còn chê chị nói nhiều nữa”, Bạch Tinh Nhiên đưa tay đánh nhẹ vào đầu cậu bé nói: “Cẩn thận chị không mua quà về cho em đâu”. “Anh rế sẽ mua quà về cho em, phải không anh rế”. “Đúng vậy, chỉ cần Tiếu Ý ngoan ngoãn nghe lời là được”, Lâm An Nam cũng dùng tay xoa đầu cậu bé, sau đó đứng lên nói với Bạch Tinh Nhiên: “Đi thôi, chúng ta phải đi rồi”. Khi Bạch Tinh Nhiên và Lâm An Nam xuống đến tầng một, xe ô tô của nhà họ Lâm đã chờ sẵn ở dưới, cô nhìn chiếc xe hít nhẹ một hơi, rồi mới đi đến chỗ chiếc xe đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]