Không sai, tóc đã bị cắt, mặc dù cắt rất khéo nhưng vì tóc trẻ con vốn ít, cho nên có thể nhìn ra được.
Cô ta ngẩng đầu nhìn bảo mẫu hỏi:
“Có ai động vào tóc thằng bé không?”
“Không có”, bảo mẫu đi tới với vẻ ngờ vực, quan sát đứa bé trong nôi hỏi:
“Tóc bé sao thế, thiếu phu nhân?” Bạch Ánh An tỉnh táo lại, vội đáp:
“Không sao, tôi chỉ cảm thấy tóc bé hình như hơi khác”.
truyentop.net cập nhật nhanh nhất.
Bảo mẫu nhìn một lúc, rồi lắc đầu:
“Không có gì khác hết”.
“ừm, có thể là tôi nhìn nhầm thôi”, Bạch Ánh An gần như là không trụ được nói với cô ấy:
“Cô trông bé cẩn thận, tôi về phòng thay quần áo”.
“Được, thiếu phu nhân”, bảo mẫu gật đầu.
Bạch Ánh An chật vật đứng vững, cất bước đi về phòng ngủ mình, bước chân cô ta nhẹ bang đến mức gần như không đỡ nổi cơ thể bản thân.
Về đến phòng ngủ, cô ta tiện tay đóng cửa phòng, thân thể tựa vào sau cửa, hai chân mềm nhũn, cuối cùng cũng mất sức trượt xuống đất.
Tóc đứa bé rõ ràng là đã bị cắt bằng kéo, người khác có lẽ sẽ không nhìn ra, nhưng cô ta bao lâu nay vốn đã chột dạ sợ Phác luyến Dao sẽ giở trò gì, cho nên vẫn luôn để ý mỗi một thay đổi của đứa bé, đương nhiên là có thể nhìn ra ngay.
Theo phong tục truyền thống, trẻ con trong một trăm ngày không được cắt tóc, không thể nào là người nhà Nam Cung cắt được.
Hơn nữa tóc đứa bé ngắn như vậy, người khác cũng chẳng có lí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma/793127/chuong-253.html