ở trong căn phòng nhỏ này cả ngày trời, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng thấy có chút động tĩnh vào buổi chiều. Nghe thấy âm thanh vọng đến từ ngoài cửa, cô tức tốc đứng dậy khỏi góc tường, thấy cánh cửa nhỏ bị người ta đẩy từ phía ngoài, sau đó là bóng dáng Hứa Nhã Dung đi vào. "Bạch phu nhân, vì sao bà lại nhốt tôi ở đây? Xin bà hãy cho tôi ra ngoài... á...!", chưa đợi cô nói hết, Hứa Nhã Dung đã giáng cho cô một cái tát mạnh. Cô sững sờ, kinh ngạc nhìn vào Hứa Nhã Dung đang tức giận. Hứa Nhã Dung vốn đã bực mình sẵn, thấy cô lại càng tức tối hơn, nhìn chằm chằm vào cô mà gào lên: "Con khốn! Lúc đầu tao bảo mày đừng có sinh đứa bé dị tật này ra, mày cứ đòi sinh, giờ mày còn muốn ra ngoài? Tao nói cho mày biết nếu Ánh An không giành được thứ mà nó muốn, thì cả đời mày cũng đừng hòng có được, cả đời mày chết rục ở đây cho tao đi!". Cách làm của Nam Cung Thiên Ân quá thể tuyệt tình, là sự tuyệt tình mà bà ta chưa bao giờ nghĩ tới, bà ta từ đầu đến cuối nghĩ rằng nếu không phải là Bạch Tinh Nhiên lúc đầu cố chấp muốn sinh đứa bé ra, nếu ban đầu cô nghe lời bà ta bỏ cái thai đi, rồi hoán đổi thân phận với Bạch Ánh An, Bạch Ánh An chắc chắn sẽ có thể vào sống ở nhà Nam Cung một cách thuận lợi, sẽ không thể có chuyện về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, Nam Cung Thiên Ân càng không có cơ hội từ chối Bạch Ánh An về nhà như vậy. Nếu không phải sự cố chấp của cô, nếu đứa bé này không phải đứa bé dị tật, kế hoạch của bà ta cũng đã không thất bại như thế! Bạch Tinh Nhiên bị đánh đến mức ngạc nhiên, sau đó lại cuống cuồng van xin: "Bạch phu nhân, tôi thề sẽ không bao giờ đến nhà Nam Cung nữa, sẽ không bao giờ gặp lại đứa bé đó, tôi sẽ đi thật xa, xin bà hãy để tôi rời khỏi đây đi, tôi xin bà đó..." Cô cứ thê' khóc hu hu, cô phải rời khỏi đây, tung tích của con gái cô còn không rõ, cô buộc phải rời khỏi đây! "Không cần đâu!", Hứa Nhã Dung tiếp tục quát lên: "Tất cả kế hoạch đều thất bại rồi, nhà Nam Cung không cần đứa con của mày, Nam Cung Thiên Ân cũng không cần mẹ con mày nữa, đám súc sinh tuyệt tình tuyệt nghĩa đấy đã VÚ1 bỏ chúng mày rồi có biết không?". Bạch Tinh Nhiên sững sờ nhìn bà ta, khóc lóc lắc đầu: "Không thể nào...". "Sao mà không thể? Mày tự tin quá rồi đấy, đã quá đề cao tình cảm của Nam Cung Thiên Ân dành cho mày!", Hứa Nhã Dung cười khẩy một tiếng:
"Nam Cung Thiên Ân cậu ta từ đầu đến cuối đều không đến bệnh viện thăm Ánh An và đứa bé, chỉ nhắn lại với chúng tao một câu, cậu ta không cần đứa bé và Ánh An nữa, nghe thấy chưa? Cậu ta không cần hai mẹ con mày nữa!". "Không...", Bạch Tinh Nhiên vẫn lắc đầu. Thực ra kết quả này cô từng đoán được từ trước, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nam Cung Thiên Ân lúc đầu nói chờ cô sinh đứa bé xong anh sẽ đưa ra một sự lựa chọn, anh quả nhiên đã lựa chọn rồi, lựa chọn bỏ rơi cô. Tuy điều này không có liên quan gì đến cô cả, người đau buồn nhất là Bạch Ánh An mới đúng, nhưng cô vẫn rất buồn. Nam Cung Thiên Ân không cần cô, tung tích của con cô cũng không rõ, đến cả bản thân cô cũng rơi vào cảnh ngộ bị nhốt thế này. "Mày muốn trở về nhà Nam Cung đúng không? Mày đừng có hy vọng vô ích nữa!", Hứa Nhã Dung lại đay nghiến cô một câu. "Tôi không có... tôi thật sự không muốn..." "Không muốn? Thê' sao mày cứ kêu gào đòi gặp đứa bé? Hờ, nếu không bệnh thì tao cũng không định nhốt mày ở đây đâu. Bạch Tinh Nhiên, mày rõ ràng không thể trả tất cả cho Ánh An, cứ cho mày tự do bên ngoài sớm muộn cũng sẽ gây chuyện, cho nên để diệt trừ hậu họa về sau tao sẽ không để mày rời khỏi đây nửa bước!" "Bà nói gì cơ? Bà định nhốt tôi ở đây mãi sao?". "Đúng thế!" "Sao bà lại như vậy? Sao lại có thể độc ác như thế?", Bạch Tinh Nhiên hổn hển lao vào bà ta, ôm chặt cánh tay của bà ta khóc lớn: "Bạch phu nhân, những gì bà bảo tôi làm tôi đều đã làm theo, vì sao vẫn đối xử với tôi như thế? Vì sao chứ...". "Vì mày không nghe lời", Hứa Nhã Dung hất mạnh đôi tay cô ra, sau khi lùi Dung hất mạnh đôi tay cô ra, sau khi lùi lại vài bước, nhìn cả căn phòng một cái, bà ta lạnh lùng nói: "Mày ngoan ngoãn ở trong này cho tao, nếu ngoan thật sự, biết đâu tao sẽ cho mày ra khỏi căn phòng này, đến ở phòng ngủ rộng hơn ở tầng dưới, nếu mày vẫn cứ kêu gào như vậy, đừng nói là phòng ngủ rộng, đến căn phòng nhỏ này mày cũng đừng hòng bước ra nửa bước". "Đừng mà... tôi không muốn ở đây nữa, bà đã nói sẽ thả mẹ tôi và Tiểu Ý, bà đã nói sẽ cho tôi tự do, bà không được nói mà không giữ lời như thế chứ...".
"Người không giữ lời là mày, người đứng đầu làm hỏng kế hoạch cũng là mày", Hứa Nhã Dung bực mình nói: "Đủ rồi, tao không muốn nghe mày nói mấy lời vô nghĩa nữa, tao nhắc nhở mày một câu, đây là căn biệt thự cũ đã bỏ hoang nhiều năm nay rồi, xung quanh cũng chẳng có ai ở cả, mày đừng cố gắng trốn khỏi đây, vì vô ích thôi". Bà ta nói xong, quay người đi ra khỏi cửa, đồng thời quay đầu sang nói với một người đàn ông: "Trông trừng nó cho tốt". "Tôi biết rồi, thưa phu nhâm", người đàn ông lên tiếng. "Đừng mà! Tôi không muốn bị nhốt ở đây!", Bạch Tinh Nhiên vội vàng đuổi theo sau, nhưng lại chậm một bước, cánh cửa lập tức bị người đàn ông đóng lại. Cô cố gắng kéo mạnh ổ khóa, dùng sức đập cửa, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng giày cao gót của Hứa Nhã Dung đang đi xa dần. Buổi sáng, Hứa Nhã Dung đang thu dọn đồ đạc để ra viện, Bạch Ánh An nằm trên giường tức giận cả đêm, buồn bã cả đêm, lại có vài phần bơ phờ giống như sản phụ thật. Cô ta nhìn thấy Hứa Nhã Dung đã thu dọn xong đồ đạc, kích động lao lên hất tung những đồ đạc bên trong cái túi rồi tức tối nói: "Mẹ, chúng ta cứ thế mà về sao? Cứ thê' mà nhận thua sao? Con không cam tâm! Không cam tâm...!". Hứa Nhã Dung nhìn cô ta, chua chát nói: "Mẹ cũng không cam tâm, nhưng có cách nào nữa đâu, về nhà đi, sau đó lại nghĩ cách tiếp". "Còn nghĩ cách gì nữa chứ? Đứa bé đang sống sờ sờ mà bọn họ còn không cần, nó chết rồi thì càng không cần con nữa, mẹ... chuyện đáng ra không như thế này mới phải!", Bạch Ánh An buồn Cứ thê' mà nhận thua sao, cô ta không nhận thua! Không nhận thua được! "Ngoan, đừng khóc nữa", Hứa Nhã Dung ôm cô ta, vỗ vào lưng cô ta an ủi: "Nếu Nam Cung Thiên Ân đã không cần con, chúng ta vẫn có thể tìm một nhà khác tốt rồi gả, đàn ông ở Châu Thành muốn lấy con thì nhiều lắm, chúng ta không nhất thiết phải gả cho Nam Cung Thiên Ân". "Mẹ, trước đây mẹ có nói như vậy đâu", trước đây Hứa Nhã Dung nói với cô ta rằng, ở Châu Thành thì nhà Nam Cung là hoành tráng nhất, nếu được làm nữ chủ nhân nhà Nam Cung, không những nhà họ Bạch có thể phất lên như diều gặp gió, đến cả cô ta cũng sẽ trở thành người phụ nữ được mến mộ nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]