"Đứa bé được y tá bế đi tắm rửa rồi, lát nữa có thể nhìn, đi thôi, chúng ta về phòng bệnh đã”, Hứa Nhã Dung bỏ tay cô ra, ra hiệu cho nhân viên y tá đưa cô về phòng bệnh.
Bạch Tinh Nhiên được đưa đến phòng bệnh thường ở tầng bốn, Hứa Nhã Dung nhìn cô cứ khóc mãi không ngừng, bèn an ủi nói: "Tinh Nhiên, mày yên tâm, đứa bé sẽ ổn thôi, con bé Ánh An dốt nát, nó không biết đứa bé này quan trọng với nó như thế nào.
Nó mà dám đối xử không tốt với đứa bé này, tao nhất định sẽ không tha cho nó".
Bạch Tinh Nhiên làm sao nghe lọt tai những lời an ủi của bà ta, đứa bé không còn nữa, cũng không biết nó có ổn không, có khỏe không.
"Có thể cho tôi nhìn đứa bé một cái không? Một cái thôi", cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Hứa Nhã Dung.
Hứa Nhã Dung bất đắc dĩ lắc đầu: "Tinh Nhiên, mày quên giao ước giữa chúng ta rồi à, khó khăn lắm mới đi được đến ngày hôm nay, sắp thành công rồi, lẽ nào mày muốn những cố gắng trước đây đổ sông đổ bể hết?".
Dừng một lúc, bà ta lại nói: "Không phải tao không muốn cho mày nhìn, cái chính là nhìn rồi thì sao? Mày sẽ chỉ càng không nỡ, càng đau lòng thôi, vì nghĩ cho cảm xúc của mày, tao cũng không thể cho mày nhìn được".
Bạch Tinh Nhiên không nói gì, cô biết Hứa Nhã Dung sẽ nhất quyết không cho cô nhìn đứa bé.
Hứa Nhã Dung lại an ủi cô một hồi, dặn dò Tiểu Tinh chăm sóc cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma/793094/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.