Chương trước
Chương sau
Anh còn đang chờ bọn họ nói cho anh biết tung tích của Bạch Tinh Nhiên mà, Bạch Tinh Nhiên bị mất điện thoại, theo lý mà nói sẽ gọi điện báo cho anh mới đúng, nhưng lại không thấy gọi tới, gọi vào số trong khách sạn cũng không ai nghe máy.
Trợ lý Nhan gật đầu:
"Vâng, tôi đi hỏi xem sao".
Trợ lý Nhan đứng dậy khỏi ghế, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nhớ tới cô ấy cũng vừa bị ăn một cái tát của đối phưong, thế là quan tâm hỏi:
"Phải rồi, mặt cô có sao không?".
Trợ lý Nhan lắc đầu với vẻ không quan tâm:
"Tôi không sao".
Tóc cô vẫn còn vài cọng bị ướt rũ trên vai, trên má trái vẫn còn vết tay hơi đỏ, cái tát mạnh thế kia làm gì mà không bị sao chứ?
Nam Cung Thiên Ân gọi cô lại nói:
"Thôi, cô ngồi xuống nghỉ đi, tôi đi hỏi cho", anh vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế, khi đang định rời khỏi phòng tiếp khách, một vị cảnh sát đúng lúc đẩy cửa bước vào.
Sau khi biết được thân phận của Nam Cung Thiên Ân, nhân viên ở đây đối xử với anh lập tức cung kính hơn rất nhiều, dù sao là sếp của một tập đoàn đa quốc gia lại đánh nhau giữa đường chắc chắn là có nguyên nhân.
Cảnh sát đưa chiếc điện thoại đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân nói:
"Nam Cung tiên sinh, hai tên trộm đó đều đã khai rõ ràng rồi, chiếc điện thoại này do bọn họ cướp được của một phụ nữ mang thai, chắc là bà xã của anh".
"Bà xã tôi giờ đang ở đâu?", Nam Cung Thiên Ân không nhận lấy điện thoại mà vội vàng hỏi.
Trợ lý Nhan nhận lấy điện thoại giúp
Trợ lý Nhan nhận lấy điện thoại giúp anh, nhỏ giọng an ủi nói:
"Thiên Ân thiếu gia anh đừng nóng vội, để anh cảnh sát từ từ nói đã".
Cảnh sát nói tiếp:
"Theo như bọn họ khai, bọn họ nhìn thấy một phụ nữ mang thai đứng ở trên đoạn đường Thông Hòa vùng ngoại ô phía Tây nhưng không che ô gì cả, người ướt như chuột lột đứng ở lề đường gọi điện thoại, nên bọn họ tiện tay cướp luôn điện thoại của cô ấy, còn giờ bà xã anh đang ở đâu thì bọn họ cũng không
rõ .
"Đoạn đường Thòng Hòa vùng ngoại ô phía Tây sao? Vậy cũng khá là xa đó", trợ lý Nhan nói nhỏ.
Cảnh sát gật đầu:
"Đúng vậy, cách thành phố khoảng hai mươi cây số".
"Thiếu phu nhân sao lại đến nơi xa thế nhỉ?".
cảnh sát nghĩ một lúc, mỉm cười nói:
"Nơi đó không khí rất tốt, cảnh cũng đẹp nữa, chắc là đến đó đi dạo cũng nên".
Nam Cung Thiên Ân cũng không hiểu nổi Bạch Tinh Nhiên vì sao lại đến tận đó, buổi sáng rõ ràng còn nói với anh là chỉ đi chơi gần thôi mà.
Anh đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, vừa đi ra ngoài cửa vừa ném cho trợ lý Nhan một câu:
"Chuyện ở đây giao cho cô nhé, tôi đi trước đây".
Trợ lý Nhan vội vàng đứng dậy đuổi theo nói:
"Thiên Ân thiếu gia, trên người anh còn đang bị thương, để tôi đưa anh qua đó".
"Không cần đâu, tôi tự đi được", anh không cả ngoái đầu mà đi luôn.
Bạch Tinh Nhiên tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng ngủ lạ.
Không phải là căn phòng bình thường cô
hay ngủ, cũng không phải là phòng của khách sạn, mà là...
Cô nhìn xunh quanh, vẫn là căn phòng thiết kế kiểu của khách sạn, phía ngoài cửa sổ là rừng cây cọ đang đung đưa theo gió, rõ ràng đây là khách sạn kiểu biệt thự.
Cô nhắm mắt lại, tất cả những cảnh tượng trước khi cô ngất đi lập tức tái hiện lại trong đầu cô, cuối cùng cô đã nhớ lại khi cô vừa lạnh vừa mệt đã gặp Lâm An Nam, còn bị anh ta tát cho một cái đau điếng, khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình không còn sức để đứng vững nữa.
Nghĩ đến Lâm An Nam, tim cô giật thót một cái, cô bật dậy khỏi giường theo bản năng.
Cơ thể cô đã không còn cảm giác lạnh giá nữa, quần áo cũng không còn ướt sũng.
Cô cúi đầu nhìn lại mình, thế mà không biết từ lúc nào đã bị người khác thay cho một bộ đồ ngủ rộng rãi rồi.
Rốt cuộc là ai đã giúp cô thay quần áo?
Là ai...
"Là tôi giúp cô thay đó", phía ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng.
Bạch Tinh Nhiên quay đầu qua, khi thấy Lâm An Nam đang từ từ bước vào, cò chạy vào một góc giường co rúm người lại, nhìn chằm chằm vào anh ta một cách cảnh giác.
"Chẳng phải là cô đang thắc mắc quần áo trên người cô là ai thay giúp cô sao?", Lâm An Nam đứng trước giường cô, từ trên nhìn xuống cô mỉm cười:
"ở đây ngoài tôi ra thì chẳng có người thứ hai đâu".
"Anh... đồ vô liêm sỉ!", Bạch Tinh Nhiên ngại đỏ mặt nhả ra vài từ.
"Tôi thấy tôi đối xử với cô quá lịch sự, nên trong thời gian yêu nhau ba năm còn chưa từng nhìn thấy cơ thể cô, thế mà cái tên Nam Cung Thiên Ân kia, mới quen cô
tên Nam Cung Thiên Ân kia, mới quen cô chưa đầy ba tháng cô đã mang thai cho anh ta rồi", Lâm An Nam đưa mắt xuống nhìn bụng cô.
Khi thay quần áo cho cô vừa nãy, thấy phần bụng nhô lên của cô, anh ta cảm thấy mắt mình như bị kim đâm vậy, đau nhói.
Người anh ta hơi nghiêng về phía trước, nhìn cô nghiến răng nói:
"Nếu không phải vì yêu cô thật lòng, thì tôi lại nhịn tận ba năm sao? Lại chẳng vật cô xuống giường lâu rồi!".
Bạch Tinh Nhiên hơi dựa người về phía sau, nhìn anh ta nói:
"Tôi cảm ơn anh đã chịu nhịn ba năm đó, được chưa?”.
"Cô đúng là không hiểu gì về đàn ông cả", Lâm An Nam ảo não nói:
"Khi một người đàn ông thật sự thích một người phụ nữ, sẽ không phải cả ngày chỉ nghĩ đến cơ thể của cô ấy, càng sẽ không ép cô ấy làm những việc cô ấy không muốn".
"Anh rốt cuộc muốn nói gì đây?", Bạch Tinh Nhiên bực bội nhíu mày.
Cô đương nhiên là biết điều này, lúc đầu khi mới gả cho Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tôn trọng cô, càng không cần suy nghĩ cô có muốn làm chuyện đó với anh hay không.
Mỗi lần đều là khi anh muốn thì sẽ đến tìm cô, nói thẳng ra thì anh hoàn toàn coi cô là một đối tượng để anh giải quyết nhu cầu sinh lý.
Đây chính là cuộc hôn nhân không có tình yêu, cô đương nhiên là biết.
"Từ đầu đến cuối tôi đều chỉ có một mục đích, giành lại cô".
"ĐỒ điên!", Bạch Tinh Nhiên chỉ ném cho anh ta hai từ như vậy.
Lâm An Nam hít nhẹ một hơi, lùi lại một bước:
"Tôi tưởng sự căm hận của cô dành cho tôi lúc này sẽ không mãnh liệt như vậy
cho tôi lúc này sẽ không mãnh liệt như vậy chứ"
Bạch Tinh Nhiên không có tâm trí nói với anh ta những chuyện này, trước mắt chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cô chỉnh lại bộ đồ ngủ trên người:
"Quần áo của tôi đâu? Xin anh trả lại quần áo cho tôi".
"Cô muốn đi đâu? Trở về vòng tay của người đàn ông đó?".
"Chẳng liên quan đến anh!", Bạch Tinh Nhiên bước xuống giường.
Thực ra cô không hề biết mình lúc này muốn đi đâu, cũng không biết mình có thể đi đâu cả.
Vòng tay Nam Cung Thiên Ân chắc chắn là không trở về được nữa rồi, chỉ cần cô còn chút lòng tự trọng, cũng không thể về đó nữa!
Lâm An Nam tức giận, đấy cô nằm xuống giường quát lên:
"Bạch Tinh Nhiên, cô đúng là đê tiện!"
Bạch Tinh Nhiên bị anh ta đẩy một cái về phía sau ngã luôn xuống giường, cô tức tối lấy tay ôm bụng, trừng mắt nhìn anh ta hét lên:
"Anh rốt cuộc muốn thế nào?".
"Tôi đang muốn giúp em, em rốt cuộc có biết không hả?", Lâm An Nam ngồi theo xuống mép giường, hai tay ôm chặt lấy vai cô, nhìn cô nói:
"Bạch Tinh Nhiên, em rốt cuộc có biết là ngoài tôi ra thì không còn ai có thể cứu em không.
Em tưởng Bạch Ánh An sẽ buông tha cho em sao? Cô ta sẽ để cho quả bom nổ chậm như em sống trên cõi đời này sao? Cô ta sẽ cam tâm nuôi con giúp em sao? Tôi nói cho em biết, giờ em có chọn con đường nào đi nữa thì đều phải chết.
Chờ sau khi đứa bé chào đời, kể cả em không hoán đổi thân phận với Bạch Ánh An, thì em sẽ vẫn bị nhà Nam Cung ép chết, giống như sáu người trước đây vậy.
Chắc là em vẫn chưa biết nhỉ, lão phu nhân đã tìm được tình nhân định mệnh đích thực của Nam Cung Thiên Ân rồi, và Nam Cung Thiên Ân cũng đã đồng ý với lão phu nhân, chờ đứa bé ra đời sẽ lập tức cưới
thực của Nam Cung Thiên An rồi, và Nam Cung Thiên Ân cũng đã đồng ý với lão phu nhân, chờ đứa bé ra đời sẽ lập tức cưới người phụ nữ kia về".
Lâm An Nam nói đến đoạn sau, giọng nói dần dần từ tốn hơn, anh ta nói tiếp:
"Nếu em không muốn chết, tôi có thể giúp em, cũng chỉ có tôi mới có thể giúp em thòi".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.