Hàn Cảnh Hiên nghe tin Đới Tư Dĩnh đã tỉnh lại lập tức chạy tới bệnh viện.
“Tư Dĩnh, cuối cùng em cũng đã tỉnh lại.” Hàn Cảnh Hiên đẩy cửa ra, vội vã chạy tới bên giường.
“ Cảnh Hiên là anh sao, vâng, em vừa tỉnh lại, cám ơn anh quan tâm.” Đới Tư Dĩnh nhìn thấy anh trong lòng cũng thật vui vẻ, dù sao anh vẫn là thật lòng quan tâm cô.
“ Thân thể cảm thấy thế nào? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
“ Không có. Cảnh Hiên, anh ngồi xuống đi, em khỏe lắm không còn nguy hiểm gì nữa.” Đới Tư Dĩnh vui vẻ, tâm tình không thể che dấu được.
Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy cô như vậy, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa vẻ đau lòng, cô không biết gì sao?
“Tư Dĩnh, hãy rời khỏi anh ta, để anh chăm sóc cho em không tốt sao?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên cầm lấy tay cô, chỉ cần cô đồng ý cho dù cả đời này không thể có con anh cũng cam tâm tình nguyện.
“ Cảnh Hiên, em …” Đới Tư Dĩnh dùng sức rút tay từ trong tay anh về. Cô không muốn phụ tấm lòng của anh nhưng mà …
“ Không cần nói nữa, anh hiểu, chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc là được rồi. Anh ta đối với em tốt không?” Hàn Cảnh Hiên bất đắc dĩ cười khổ, nhưng nhịn không được vẫn quan tâm cô.
“ Vâng, tốt lắm. Anh Phỉ đối với em tốt lắm.” Nghe nhắc đến Long Ngạo Phỉ, Đới Tư Dĩnh không dấu được nụ cười hạnh phúc.
“Tư Dĩnh, về sau đừng ngu ngốc như vậy, đừng dùng mạng sống của mình đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-thay-the/209213/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.