Không khí trầm mặc đã lâu, trong phòng lẳng lặng không có một âm thanh nào, Long Ngạo Phỉ nhìn cô không hề cử động, Đới Tư Dĩnh cũng nhìn anh vẫn không nhúc nhích.
“Nếu như Tư Giai không bị bệnh, em có vì cô ấy rời xa anh không?” Long Ngạo Phỉ nhìn chằm chằm vào cô hỏi.
Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, khẳng định nói: “Cho dù chị ấy không phát bệnh, chỉ cần chị ấy trở về, em đều quyết định rời xa anh.”
“Vì sao?” Nhìn ánh mắt kiên định của cô, Long Ngạo Phỉ cố nén để mình không nổi giận.
“Bởi vì, chị ấy là chị gái của em, tình thân như tay chân, em tình nguyện bản thân bị tổn thương, em cũng sẽ không để chị ấy đau khổ.” Đới Tư Dĩnh nói nhẹ nhàng nhưng thực sự có ý muốn giải thích.
“Còn anh thì sao, em có thật sự yêu anh không? Em có suy nghĩ thay cho anh không?” Cả người Long Ngạo Phỉ toát ra sự tức giận, thì ra trong lòng cô, anh lại bé nhỏ không đáng kể như vậy.
“Em không cần phải suy nghĩ, bởi vì chị ấy sẽ thay em yêu anh, anh nhất định sẽ hạnh phúc.”
Long Ngạo Phỉ nhìn cô, hai tròng mắt tràn đầy đau khổ, anh biết Tư Giai thương anh, nhưng đúng là thiên ý trêu người, Tư Dĩnh như cố tình bước vào cuộc sống của anh, người thay đổi, tình cảm cũng sẽ thay đổi, anh không biết làm thế nào dùng trái tim có bóng hình Tư Dĩnh đi yêu Tư Giai.
“Tư Dĩnh, em nói cho anh biết đi, anh phải làm như thế nào đây? Làm thế nào quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-thay-the/1226174/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.