Lúc này xe bus cũng chậm rì rì chạy tới. Vì lúc này khoảng mười hai giờ, học sinh bắt đầu đi học ca chiều nên hành khách trên xe bus rất đông. Lý Ngọc Vân cùng Mỹ Hăng bước lên xe thì hầu như đã kẹt cứng. Trong lúc Mỹ Hằng còn chưa kịp nắm chặt tay vịn thì chiếc xe đột nhiên lăn bánh, thành ra làm cho cô nàng mất thăng bằng té ngã về phía sau.
Nhưng lúc này Lý Ngọc Vân đã phản ứng, chí thấy hắn vươn tay ra thật nhanh năm chặt bàn tay của nàng lại, kéo nàng về lòng mình. Trên xe lúc này rất nóng cho dù có mở máy lạnh điều hòa không khí nhưng cũng không giải nhiệt cho được. Trong không khí còn xen lẫn mùi mồ hôi của các hành khách, thật hơi khó ngửi. Nhưng lúc này đối với Lý Ngọc Vân mà nói là một sự hưởng thụ không tệ. Bàn tay nhỏ nhắn của Mỹ Hằng nằm trong tay của hắn, làm cho hắn cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân.
Mỹ Hằng đã ba bốn lần muốn rút tay trở lại, nhưng bàn tay của nàng bị hắn nắm chặc, cho dù nàng muốn giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi. Nàng trừng mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói :
- Anh bỏ tay tôi ra có được không ?
Lý Ngọc Vân mỉm cười, hắn vừa buông lỏng tay nàng ra vừa tỏ vẻ xin lỗi, nói :
- Xin lỗi, vì lúc nãy tôi sợ cô té ngã nên bất đắc dĩ phải làm như thế. Cô thông cảm cho !
Mỹ Hằng thấy người này vừa chiếm tiện nghi của mình, lại còn biện lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-tam/72369/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.