Trong bóng đêm lờ mờ, khách sạn NI rực sáng, bóng đèn xe giọng thẳng vào rồi dừng lại hẳn. Một nam một nữ bước xuống, cả hai đều không còn tỉnh táo, sặc sụa mùi rượu nồng. Bước chân lảo đảo, miệng cười khe khẽ.
Cánh cửa phòng đóng rầm lại, cả hai nằm dài xuống giường.
Diệp Bạch Dung chủ động cởi từng khuy áo Châu Gia Luân ra. Hai ánh mắt chợt nhìn nhau, nhìn đắm đuối không tách rời.
Bàn tay hư đốn của Bạch Dung chạm khẽ lên người anh, từ vùng bụng lộ cơ sáu múi, đến thân hình, bắp đùi: “người đâu mà đẹp không chút tì vết như này.”
Điều đó như kích thích Châu Gia Luân, trong cơn mê man của rượu, đầu óc không tỉnh táo mà xấn tới. Hai con người hoà quyện vào nhau, quay trở qua lại, vào vào ra ra. Và như thế họ tạo nên một đêm ân ái mặn nồng.
Tuy không tỉnh táo nhưng cảm giác vẫn có thể cảm nhận rõ rệt.
Bên ngoài khung cửa sổ, ánh mặt trời dần len lỏi, luồng sáng giọi vào làm chói mắt. Trên chiếc giường cả hai đang ôm nhau, ánh mắt từ từ mở ra. Tiếng la hét đồng thanh: “a…a…a…”
Chiếc chăn được kéo về hai phía, cả anh và cô đều giành giật nhau.
Châu Gia Luân hốt hoảng hỏi: “cô là ai? Sao tôi lại ở đây?”
Diệp Bạch Dung đưa chiếc chăn lên nhìn thấy thân hình mình không một mảnh vải che, mắt nhắm chặt, giọng đay nghiến: “tôi phải hỏi anh tại sao lợi dụng lúc tôi say mà đưa tôi vào chốn này.”
Châu Gia Luân đầu đau như búa bổ, cố gắng nhớ về đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-quyen-ru-cua-tong-tai/982528/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.