Đêm khuya lành lạnh, bóng đèn đường lờ mờ, ba bóng lưng dần bước vào biệt thự Hạ gia. Căn nhà xập xệ ấy hôm nay vui đến lạ. Hẳn là một cái Tết khó quên.
Ánh đèn trong nhà sáng rực. Tiếng nói, tiếng cười vang vọng ra trước sân vườn.
Cả thành phố đã chìm sâu vào giấc ngủ chỉ duy nhất căn nhà nhỏ ấy vẫn còn thức.
Cuộc nói chuyện chắc phải kéo tới tận 11 giờ khuya mới kết thúc. Trên khuôn mặt khắc khổ của lão già họ Hạ mấy ngày nay cũng rạng rỡ hẳn.
Trong căn phòng nhỏ, cánh cửa chốt cài, khoá trái. Châu Gia Việt bước tới, ôm chầm từ sau lưng, thì thầm bên tai cô: “Tết năm nay đúng là rất vui. Nhưng anh vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì đó.”
Hạ Như Yên quay đầu, ngước mắt nhìn anh hỏi lại: “thiếu…thiếu cái gì cơ?”
Châu Gia Việt hạ giọng hết mức, ghé sát tai cô gần thêm một chút nữa: “thiếu tiếng trẻ con. Em không thấy chỉ mấy người lớn với nhau quá đỗi thiếu hay sao? Nếu như có đứa trẻ bi bô, nô đùa chắc chắn sẽ vui hơn nhiều.”
Cô xoay người, mặt đối mặt, tay túm nhẹ cổ áo anh: “chúng ta có nên…làm một đứa không?”
Châu Gia Việt bước tới, giọng đắc chí: “đương nhiên là nên.”
Ngay lập tức, một cú đẩy nhẹ khiến Hạ Như Yên nằm gọn trên giường nệm êm ái. Anh bước chân xấn tới, hai ánh mắt đắm đuối nhìn nhau một chốc. Đôi môi anh dần sát xuống hôn, nụ hôn cuồng nhiệt và cháy bỏng.
Tay với bên tường tắt vụt đi ngọn đèn.
Trong bóng tối lò mò lại kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-quyen-ru-cua-tong-tai/982521/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.