Sáng sớm trước cánh cửa rộng lớn của nhà họ Châu ngập tràn lời chúc: "chúc mừng năm mới".
Lưu Phiên Như chạy tới khoác vào cánh tay Hạ Như Yên: "lâu rồi không gặp cô làm tôi nhớ quá."
Đoàn Mẫn Nhi ôm chầm lấy cánh tay còn lại của Hạ Như Yên: "Yên Nhi là của tôi. Cậu nỡ lòng quên tôi rồi sao?"
Lưu Phiên Như trừng mắt nhìn Đoàn Mẫn Nhi: "cô là ai?"
Đoàn Mẫn Nhi cười, nụ cười tỏ vẻ đắc chí: "tôi là ai cô không cần phải biết. Điều cô nên biết là thời gian tôi gặp Vũ Nhi lâu gấp hơn cô rất nhiều lần."
Lưu Phiên Như không chịu thua: "thời gian chẳng hề nói lên điều gì. lè...lè..."
Đoàn Mẫn Nhi đáp lại ngay: "ít ra tôi không phải là tiểu tam như cô."
Nãy giờ người bị kéo đưa đẩy nhất là Hạ Như Yên, đầu như muốn quay cuồng. Cô nói lớn: "dừng...hai người còn định cãi nhau đến bao giờ hả?"
Lời nói vừa dứt cô khẽ rút tay mình ra khỏi vòng tay hai người kia, tiếng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng ánh mắt hai cô gái kia vẫn trừng trợn nhìn nhau. Cớ sao mà vừa gặp mà họ như nước với lửa, không ai chịu nhường ai.
Hạ Như Yên kéo tay Đoàn Mẫn Nhi đến bên xe Ôn Gia Long, cánh cửa xe hé mở, cô đẩy nhẹ người bạn thân vào trong: "cậu ngồi yên đó. Chúng ta xuất phát thôi!"
Vẻ mặt Đoàn Mẫn Nhi thoáng chút không vui, liếc sang thấy Ôn Gia Long đang thầm cười. Lòng đầy tức giận, tay cô bẹo mạnh vào vùng da anh, vẻ mặt không hề vui: "anh còn dám cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-quyen-ru-cua-tong-tai/982516/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.