Con đường nhựa êm ái, bờ cây xanh gió thổi khẽ đu đưa, hạt mưa bay bay lất phất bên ngoài cửa kính. Chiếc Lexus băng băng, đường núi hiểm trở vắng tanh. Cả cô và anh đều im lặng.
Hạ Như Yên lặng lẽ ngắm nhìn những hạt mưa bay bay, đôi môi khẽ mỉm cười nhưng lòng buốt giá. Cô cũng chẳng hiểu sao mỗi năm cứ đến ngày này trời lại rơi những hạt mưa nhẹ thoáng qua.
Có đôi lúc cô còn thầm nghĩ: chẳng nhẽ bố mẹ hòa vào những hạt mưa mỏng manh để dõi theo từng bước chân cô.
Cứ như thế không biết từ lúc nào cô cứ muốn chìm mình dưới hạt mưa bay. Có thể mọi người sẽ cảm thấy lạnh nhưng cô lại cảm nhận được hơi ấm của bố mẹ mình. Bất giác bờ môi cô nở một nụ cười, nụ cười của tạp xúc, nụ cười của niềm hạnh phúc hòa lẫn với bao suy nghĩ ngổn ngang.
Châu Gia Việt nãy giờ cũng ngập trong dòng suy nghĩ, cảm xúc anh hỗn độn, ánh mắt thi thoảng liếc sang nhìn Hạ Như Yên. Lòng anh rối bời, ngập ngừng bởi anh cũng chẳng biết mình có nên nói cho cô biết về chuyện năm đó hay không? Nói ra rồi liệu cô có chấp nhận nổi không? Và khi cô biết sự thật có khi nào quan hệ của hai người sẽ phải chuyển dần từ tình yêu sang thù hận hay không?
Ánh mắt anh chăm chăm nhìn cô, tim anh thắt lại, khóe mi cay cay. Anh chợt nghĩ: "Như Yên à, anh xin lỗi. Anh thà ích kỉ giấu kín đi chuyện năm xưa chứ anh không thể nào đem tình yêu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-quyen-ru-cua-tong-tai/982495/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.