Vào thời điểm gần đến giờ nghỉ trưa, trước cánh cửa phòng thiết kế Châu Gia Việt còn chưa kịp mở cửa thì có tiếng gọi từ sau lưng: “Gia Việt…” Theo phản xạ tự nhiên anh quay đầu lại thì Tô Như Nguyệt đang dần bước tới. Vừa lúc mấy nhân viên trong phòng thiết kế từ trong đi ra.
Hạ Như Yên nhìn thấy Tô Như Nguyệt liền đi đến đứng cạnh Châu Gia Việt, bàn tay khoác chặt cánh tay anh: “giám đốc Tô có chuyện gì sao?”
Khuôn mặt ả rõ là không vui nhưng môi vẫn nở nụ cười: “không có gì. Chỉ là cũng tới bữa trưa rồi không biết tôi có thể mời hai người một bữa hay không?”
Như Yên mỉm cười đáp lại: “ấy…ấy… để cô Tô mời e là không phải phép cho lắm! Hay là như này đi hôm nay tổng giám đốc sẽ mời đối tác cùng toàn thể nhân viên phòng thiết kế một bữa có được không Châu tổng?”
Châu Gia Việt khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Như Yên mỉm cười: “được thôi!”
Như Yên quay sang nhìn tất cả mọi người một lượt nói tiếp: “vừa hay tất cả đều đông đủ. Vậy chúng ta cùng đi thôi!”
Tô Như Nguyệt chân bước đi, ánh mắt nhìn về Châu Gia Việt môi thi thoảng mỉm cười. Ả dần hồi tưởng về kí ức đã qua của một thời quá khứ vui vẻ giữa hai người. Khi đó cả anh và ả ta đều là những sinh viên năm nhất. Thế nhưng anh là công tử nhà giàu còn ả là một sinh viên tỉnh lẻ nghèo.
Lúc đó, anh là sinh viên xuất sắc toàn diện về mọi mặt. Và cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-quyen-ru-cua-tong-tai/982493/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.