Cánh cửa phòng mở toang, hai đôi chân nặng nề bước vào. Hạ Như Yên ngồi xuống ghế sofa, khuôn mặt vẫn còn chút sững sờ. Thực ra điều mà cô lo sợ không phải anh sẽ rung động mà là anh không dứt khoát để cho cô ta có cơ hội chen vào giữa mối quan hệ của hai người. Trà xanh thì đắng mà trà đào thì chua. Chẳng có kẻ thứ ba nào là tốt đẹp. Nếu kẻ đó đã biết mình là người thứ ba còn cố chen vào chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách.
Cô ngước mắt nhìn anh hỏi: “bây giờ anh có thể nói rồi chứ?”
Châu Gia Việt lặng lẽ đi đến ngồi xuống cạnh cô rồi nói: “anh và Tô Như Nguyệt đã có khoảng thời gian bên nhau, chuyện đó đã xảy ra vào nhiều năm về trước. Lần này anh cũng không hề biết cô ta chính là đối tác mới của công ty.”
Hạ Như Yên đưa mắt về cánh tủ ở đằng xa: “bức ảnh đó là của cô ta?”
Châu Gia Việt khá bối rối: “bức ảnh đó đúng là của cô ta nhưng điều anh giữ lại không phải là của cô ta mà là địa chỉ ghi phía sau nó. Đó là địa chỉ của một người thầy anh đặc biệt kính trong gửi tới nhưng anh cũng không hiểu sao thầy lại dùng hình của Tô Như Nguyệt gửi. Lúc anh nhận được khá bất ngờ.”
Hạ Như Yên tiếp tục hỏi: “tại sao anh không trực tiếp đi hỏi thầy.”
Châu Gia Việt xịu mặt xuống, giọng nói trầm hẳn: “đó cũng là bức thư cuối cùng mà thầy gửi cho anh cũng vì thế mà anh không nỡ đốt nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-quyen-ru-cua-tong-tai/982491/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.