Trong ánh đèn lờ mờ của con ngõ nhỏ, chiếc xe nâu bóng dừng lại, ánh đèn pha giọi sáng mấy bóng người nhà họ Hạ thấp thoáng chạy ra. Gương mặt hớt hải, lo lắng hỏi: “mấy đứa có bị làm sao không?” 
Diệp Tử Vũ lắc đầu: “không sao.” 
Như Kiều ủ rũ chậm rãi bước xuống xe, đôi mắt rưng rưng, mặt cúi sấp xuống mặt đất, run run nói: “con xin lỗi.”-Bỗng nhiên cô bật khóc nức nở. 
Lý Thanh Hoa gương mặt vẫn chưa hết hẳn nỗi lo lắng, chạy ngay tới: “Hạ Như Kiều con đang làm cái trò gì vậy hả? Hôm nay mẹ nhất định phải dạy dỗ con một trận mới được. Trước đây do mẹ quá nuông chiều mới khiến con mới trở nên hư hỏng.” 
Bà đưa cánh tay lên cao đang định đánh thì Như Yên chạy vội tới nắm tay cản lại: “ấy mẹ…ngoài trời lạnh lắm mẹ đánh chỉ tổn làm đau tay thôi! Hay là cứ vào nhà rồi con tìm giúp mẹ cái cây thật lớn rồi hãy đánh.” 
Châu Gia Việt tiến đến bên cạnh, ghé sát tai Như Yên nói chọc: “giờ anh mới biết em không chỉ có khả năng khiến người khác bị thương mà còn có thể xát muối lên vết thương nữa đó.” 
Ánh mắt liếc nhìn, cùi tay đâm thẳng vào vùng ngực anh. Cô nói: “em còn có khả năng khiến anh phải nôn ra những lời vừa nói. Có muốn thử không?” 
Gia Việt lắc đầu, sững người: “không, không, tuyệt đối đừng.” 
Như Yên nhìn anh, ánh mắt đầy nham hiểm, miệng khẽ nở một nụ cười, chậm rãi bước đi. 
… 
Sau bữa ăn tối, Hạ Như Kiều đi đến trước cửa phòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-quyen-ru-cua-tong-tai/982480/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.