Bầu trời một màu mây trắng, trên đường tuyết phủ trắng xoá, cành cây thưa thớt những chiếc lá vàng dần rơi xuống. Công viên mùa này vắng hẳn. Tự nhiên cả cô và anh thấy mình như một kẻ ngốc cứ đi loanh quanh giữa những cơn mưa tuyết. Nhưng cũng không thể phủ nhận niềm hạnh phúc vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt. Sau tất cả anh đã có thể trở lại là chính mình và nụ cười hé nở trên bờ môi.
Hai người họ đã ngồi rất lâu trên chiếc ghế đá cùng ngắm lá vàng và tuyết rơi xuống đất. Tuy rằng những cơn gió lạnh thổi đến khiến họ run lên cầm cập nhưng vẫn cố nén lại thêm một lúc. Không gian khá yên tĩnh, không một bóng người đi qua, hai ánh mắt, hai con người liếc nhìn xung quanh, ngửa mặt nhìn bầu trời rồi thi thoảng quay sang mỉm cười.
Cứ như thế mãi đến tận gần bữa trưa họ mới quay về nhà. Vừa mở cánh cửa thì Ôn Gia Long từ trong nhà chạy ra, ngạc nhiên khi nhìn thấy Châu Gia Việt và Hạ Như Yên đi cùng nhau. Hơn nữa Gia Việt còn rạng rỡ lên hẳn, ánh mắt liếc nhìn sang Như Yên rồi mỉm cười nhẹ.
Ôn Gia Long há hốc miệng, tròn xoe hai mắt, thốt lên: “Trời ạ…đúng là không có gì bì nổi với sức mạnh tình yêu.”
Hạ Như Yên vẻ mặt đầy ngại ngùng vừa bước vào trong nhà vừa nói: “anh nói cái gì vậy hả? Không phải như anh nghĩ đâu.”
Châu Gia Việt nhếch môi cười nhẹ rồi theo đi theo phía sau Hạ Như Yên. Ôn Gia Long vẫn chưa hết sững sờ đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-quyen-ru-cua-tong-tai/982445/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.