Ngoài trời đang dần tối hẳn, càng về khuya càng thấy lạnh, những cơn gió mùa đông thay nhau thổi đến. Trong căn nhà cũ của nhà họ Hạ những làn khói nóng và mùi thơm của thức ăn lan toả ra xua tan đi những cơn lạnh mùa đông. Hạ Như Yên mừng rỡ cười hớn hở bê những dĩa đồ ăn đặt lên bàn. 
Cũng khá lâu rồi cô mới trở về căn bếp này, nơi đã gắn bó với cô suốt gần hai mươi năm. Thật ra lúc cô lên sáu tuổi người mẹ nuôi hiện giờ đã bắt cô phải vào bếp nấu cơm, dọn dẹp. Cô còn nhớ lần đầu nấu ăn dầu té lên tận mặt và cổ rất là đau nhưng vẫn không dám kêu một tiếng nào chỉ một mình âm thầm chịu đựng. Bởi vì cô biết dù có than như nào đi nữa thì mẹ cũng chả bao giờ quan tâm thậm chí bà ấy còn mắng cô giả vờ để ỷ lại. 
Cứ như thế cô nhìn tất cả những đồ đạc trong căn bếp nhỏ thì rất nhiều những kí ức xưa cũ lại hiện rõ, bất chợt những giọt nước mắt tự nhiên rơi xuống. Từ sâu trong thâm tâm cô chưa bao giờ trách mẹ chỉ là cô vẫn luôn thắc mắc tại sao mẹ lại phải đối xử với cô như vậy? Hay chỉ vì cô không phải là con ruột. Lẽ nào tình cảm chân thành mà cô dành cho bà ấy suốt ngần ấy năm vẫn không đủ để bà ấy có một chút lòng thương hay sao? 
Đột nhiên hôm nay cô nhớ đến câu nói của mẹ hồi chiều: 
“Cô là chị nên phải nhường em bất cứ thứ gì kể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-quyen-ru-cua-tong-tai/982425/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.